“Cung Lâm những lời này của con, tôi không thích nghe. Cái gì mà nhục nhã danh dự gia đình? Cái mũ này quá lớn rồi.” Thiên Dư Phong lập tức trừng mắt nhìn Cung Lâm nói.
Cung Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng giọng nói lạnh băng của Thiên Dung Thiên đã vang lên, “Bà im miệng đi.”
Thấy Thiên Dung Thiên lúc này tâm trạng không tôt, trong lòng Cung Lân dù có trăm ngàn không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chỉ là ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa vẫn không bay đi, ngược lại càng tăng thêm.
Hừ, chuyện binh đoàn lính đánh thuê của Thiên Lạc, mặc kệ nói như thế nào cũng đã khiến cho Thiên Dung Thiên bất mãn, cho dù Thiên Dư Phong bênh vực Thiên Lạc, Thiên Dung Thiên cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Cô chỉ cần chờ mà chê cười Thiên Lạc cùng nhìn xem Binh đoàn kia bị giải tán.
“Ba, thật ra Cung Lâm nói cũng đúng, Thiên Lạc nhà chúng ta thành lập binh đoàn quả thật không thỏa đáng.” Thiên Dung Thiên nhìn Thiên Dư Phong nói, trong mắt còn mang theo kiên định, “ Chuyện này tuyệt đối không thương lượng, nhất định phải giải tán binh đoàn đó.”
Binh đoàn đánh thuê tuy rằng tồn tại hợp pháp nhưng mà làm việc quá nữa đều phải bỏ mạng hơn nữa lúc nào cũng phải cầm đao súng mà đánh nhau, cho nên thân phận lính đánh thuê này rất bị người ngoài lên án.
Rất nhiều người cho rằng, làm lính đánh thuê là người không đứng đắn, bằng khong việc gì phải làm việc bằng mạng sông?
Mà Thiên Lạc, thân là đại thiếu gia Thiên gia, thân phận tôn quý càng không thể đi làm lính đánh thuê.
Thiên Dung Thiên vừa nói xong đã nghe thấy giọng của Thiên Lạc vang lên ở cửa, “Con tuyệt đối không giải tán Binh đoàn đánh thuê.”
Giọng nói lãnh đạm kiên định không thay đổi.
Lập tức ba người Cung Lâm, Thiên Dung Thiên, Thiên Dư Phong đều qauy lại nhìn.
Dáng người đĩnh đạc, Thiên Lạc đứng thẳng tắp ở cửa vì đứng ngược
sáng nên ánh sáng chiếu lên người cô tạo thành vầng sáng mông lung.
Nhìn khuôn mắt Thiên Lạc, mỹ lệ không phân rõ giới tính, Cung Lâm đột nhiên nắm chặt tay, móng tay hung hăng cắm vào da vậy mà cô ta lại không phát hiện ra.
Bất luận chỉ cần Thiên Lạc xuất hiện, Cung Lâm đều không tự chủ được nhớ đến khuôn mặt của Hoàng Phủ Tú Tuyết!
Hoàng Phủ Tú Tuyết từ ngày rời Thiên Dung Thiên đi, mặc kệ còn sống hay chết Thiên Dung Thiên vẫn để bà ta ở đáy lòng chưa từng thay đổi!
“Tiểu Lạc, đã trở về, nhanh vào đây.” Nhìn thấy Thiên Lạc, tâm trạng của Thiên Dư Phong liền thay đổi trong nháy mắt, cười ha ha, vẫy vẫy tay với Thiên Lạc.
“Ông nội.” Thiên Lạc mỉm cười, chậm rãi đến trước mặt Thiên Dư Phong.
Thiên Dung Thiên nhìn thấy Thiên Dư Phong thì đáy mắt có cảm xúc phức tạp, nhưng được ông che dấu rất tốt.
Bên ngoài vẫn bộ dáng lạnh lùng, giọng điệu đạm mạc Thiên Dung Thiên nói, “Thiên Lạc, rốt cuộc con cứ ở bên ngoài làm gì? Tại sao lại không về nhà?”
“Con ở ký túc xá quen rồi.” Giọng nói Thiên Lạc lãnh đạm.
“Tiểu Lạc, ký túc xá có thể thoải mái hơn ở nhà sao? Dì thấy con vẫn nên về nhà đi. NGười hiểu chuyện thì nói con ở ký túc xá quen, còn người không hiểu lại nói nhà này không chứa được con đấy.” Cung Lâm nhịn không được mở miệng, ánh mắt khinh thường nhìn Thiên Lạc, giọng điệu cũng âm dương bất định.