Nỗi khổ tâm của Hoàng Phủ Tú Tuyết, hiện tại xem như Thiên Lạc hoàn toàn hiểu rõ, trong lòng cũng càng thêm gấp rút muốn cứu Hoàng Phủ Tú Tuyết ra.
“Chuyện này trước mắt càng ít người biết càng tốt.” Cố Kinh Thế thấp giọng nói.
Thiên Lạc tán đồng gật gật đầu.
Ánh mắt vẫn luôn đặt trên mặt Thiên Lạc, trong đầu Cố Kinh Thế không khỏi liên tưởng đến bộ dáng nữ sinh tóc dài của cô.
Tâm tư vừa động, anh bỗng nhiên cúi người xuống, đôi tay chống sau lưng Thiên Lạc, giam cầm cô trong phạm vi hô hấp của mình.
Nhìn gương mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại trước mắt, Thiên Lạc ngẩn ra, hơi thở nháy mắt có chút rối loạn.
Lại là tư thế ái muội như vậy!
“Cố thiếu tướng, anh dựa gần như thế làm cái gì?” Thiên Lạc ổn định tâm trạng, lấy tay đẩy đẩy Cố Kinh Thế, ý bảo anh đừng dựa gần quá.
“Thiên Lạc, cậu thấy An Liệt Dặc thế nào?” Cố Kinh Thế không chỉ đơn giản đẩy thôi, người lại còn khom về phía trước một chút, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ dán vào mặt Thiên Lạc, hô hấp hai người nháy mắt quấn quít cùng nhau.
Cảm nhận được hơi thở bá đạo của Cố Kinh Thế, dưới ánh mắt vương giả của anh, tim Thiên Lạc bất chợt đập nhanh, gương mặt trắng nõn không khỏi đỏ ửng.
“Tôi chẳng thấy anh ta thế nào cả. Cố thiếu tướng, nói chuyện thì nói chuyện, anh có thể đừng gần tôi như vậy không?” Thiên Lạc rốt cuộc không thể nhịn được nữa hỏi.
Cô thật sự càng ngày càng hoài nghi, đây có phải Cố Kinh Thế không.
Bằng không, ánh mắt ái muội và động tác này của anh ta là vì sao?
Thân phận hiện tại của cô chính là đàn ông a!
“Tôi và cậu đều là đàn ông, nói chuyện chỉ gần có một chút, cậu sợ cái gì? Tôi cũng đâu chiếm tiện nghi của cậu?” Khóe môi Cố Kinh Thế cong lên một độ cong tà tứ, thanh âm thấp mà nhẹ.
Nghe giọng nói như ma như mị kia, lông mi Thiên Lạc khẽ run vài cái, cô không biết loại cảm giác tim đập nhanh như vậy của mình là gì.
Đã trải qua hai đời, cảm tình trong
cuộc sống của cô vốn trống rỗng.
Thân là một quân nhân, cô cảm thấy cô giống như không cần tình yêu, trong đầu chỉ có không ngừng trở nên mạnh lên, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ gánh vác như thế nào.
“Cố thiếu tướng, anh không cảm thấy tư thế của chúng ta quá mức ái muội hay sao?” Thiên Lạc thẳng thừng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hỏi từng câu từng chữ.
“Không sao, tôi thích.” Khóe môi Cố Kinh Thế lại càng cười thêm tà tứ.
Nói rồi, thân thể anh trực tiếp gục lên người Thiên Lạc, đè cô dưới thân.
Đột nhiên bị áp đảo mà không kịp đề phòng, tựa như có sợi dây đang căng ra trong đầu Thiên Lạc nháy mắt bị cắt đứt!
Người đàn ông này cư nhiên giữa ban ngày ban mặt chiếm tiện nghi của cô? Cho dù hiện tại cô cải trang thành đàn ông cũng không thể để anh tùy tiện như vậy được!
Trong lòng nghĩ như thế, Thiên Lạc nhanh chóng nâng khuỷu tay dọng về phía mặt Cố Kinh Thế!
Đã sớm đoán Thiên Lạc sẽ phản kháng, Cố Kinh Thế tay mắt lanh lẹ nâng tay lên bắt cánh tay không yên phận kia của Thiên Lạc, đặt tay cô trước ngực mình.
Lòng bàn tay truyền đến nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ của Cố Kinh Thế làm Thiên Lạc cảm thấy có một loại cảm giác nóng rực kỳ lạ, truyền từ lòng bàn tay tới toàn thân.
“Lưu manh!” Thiên Lạc thẹn quá hóa giận thấp giọng quát, cô nhanh chóng nâng đầu gối lên, không khách khí thúc vào chỗ giữa hai chân Cố Kinh Thế!
Lực mạnh đến tàn nhẫn, tựa hồ muốn phế đi Cố Kinh Thế.
Híp mắt lại, hai chân Cố Kinh Thế nhanh chóng kẹp lấy chân Thiên Lạc, giữ chặt ở dưới thân, không hề cho cô bất kì cơ hội ra tay nào.