Có điều, đón lấy lại là một đống người chờ xem trò cười của Thiên Lạc.
Bọn họ cũng không tin Thiên Lạc sẽ nghỉ ngơi trong ao lửa băng ngàn năm một đêm.
Đến lúc đó chỉ sợ Thiên Lạc vẫn sẽ trốn không thoát vận mệnh bị đào thải.
Nói tới người hy vọng Thiên Lạc bị đào thải nhất, không phải học sinh của học viện Huyễn Vũ, mà là học viện Đế Sư.
Thiên Lạc dùng thủ đoạn bạo lực như vậy đánh Kỷ Cường gần chết, học sinh của học viện Huyễn Vũ cũng cảm thấy hả dạ, cảm thấy rất thoải mái, bởi vì trước đây Kỷ Cường cũng từng bắt nạt một số học sinh của học viện Huyễn Vũ.
Ao lửa băng ngàn năm ở trong một mật thất của căn cứ, bình thường có trọng binh canh gác, không được Cố Kinh Thế cho phép, nơi này không cho phép bất luận người nào một mình ra vào.
Trong mật thất chỉ có một cửa nhỏ cho người ra vào, không có cửa sổ, toàn bộ mật thất đều là dùng gạch men sứ do khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất xây lên, loại gạch men sứ này không sợ nhiệt độ cao, chịu nhiệt tốt nhất.
Trong mật thất hơn hai trăm mét vuông không có bất kỳ thứ gì trang trí, chỉ có một cái ao lớn hình tròn ở giữa phòng, trong ao là nước màu xanh dương.
Trên mặt nước mịt mờ làn hơi nước màu xanh, nhìn qua tựa như ảo mộng, vô cùng đẹp đẽ, đây chính là ao lửa băng ngàn năm.
Thứ chất lỏng nhìn như nước kia, kì thực là dung nham lạnh ngàn năm.
Đứng bên cạnh ao, Thiên Lạc vẫn chưa chạm đến dung nham kia, cũng đã cảm thấy một trận nóng rực như lửa hun tới trước mặt.
Tuy rằng rất nóng, thế nhưng dung nham lạnh ngàn năm này cháy rất thấp, hơn nữa dung nham nơi này đã trải qua xử lý đặc biệt, sẽ không thật sự làm người bị phỏng.
Ở trong mật thất có máy thu hình, Thiên Lạc sẽ không cởi quần áo, trực tiếp mặc quần áo không chút do dự nhảy vào trong ao.
Trong nháy mắt cơ thể cô tiếp xúc với dung nham, Thiên Lạc cảm giác mình giống như rơi vào trong hầm băng.
Khí lạnh đủ để đông cứng vạn vật trên thế gian nhanh chóng chui vào từng lỗ chân lông của cô, theo dòng máu nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách cơ thể cô, Thiên Lạc không khỏi hít vào một hơi.
Thế nhưng tiếp đó, không chờ cô thích ứng được loại lạnh lẽo thấu xương này, một luồng sóng nhiệt mãnh liệt tuyệt
đối đột nhiên thay thế lạnh lẽo, hung mãnh lan tràn toàn thân cô, làm cho cô lại có cảm giác nháy mắt rơi vào trong dung nham nóng rực.
Sau khi cảm giác nóng rực tiến vào vào trong cơ thể, liền trực tiếp chuyển hóa thành cảm giác đau đớn ngàn vạn kiến cắn vào da thịt, làm Thiên Lạc không khỏi cắn cắn răng.
Ao lửa băng ngàn năm này chính là dằn vặt người như vậy, bình quân mỗi 3 phút, nhiệt độ dung nham này sẽ chuyển biến một lần, hoặc lạnh, hoặc nóng, đều là cực hạn.
Khó trách, Cố Kinh Thế nói người kiên trì ở đây lâu nhất cũng chỉ không tới năm tiếng, xác thực, loại cảm giác đột ngột cực nóng cực lạnh liên tục luân phiên tuần hoàn này, đủ để bức điên một người bình thường.
Cắn răng, Thiên Lạc vẫn không rên lấy một tiếng, nhắm hai mắt ngồi xếp bằng trong ao, sắc mặt của cô đã mất hết màu máu, trở nên trắng xám như tuyết.
Nhưng vẻ mặt kia lại vẫn lộ ra một loại kiên định không thể lay động.
Chỉ cần không lấy mạng cô, cô liền tuyệt đối phải cắn răng kiên trì!
Chút đau khổ ấy, trên con đường trở nên mạnh mẽ, căn bản không tính là gì.
Nếu như cô không thể chịu đựng, vậy còn lăn lộn cái gì?
Trong lòng Thiên Lạc tự nhắc nhở mình như vậy.
Lúc này, trong phòng quản lí, Cố Kinh Thế chăm chú nhìn qua màn hình tinh thể lỏng hiệu ứng 6D, quan sát Thiên Lạc.
Rất nằm ngoài dự đoán của anh, thằng nhóc này còn ngoan cường hơn tưởng tượng của anh.
Từ trong sắc mặt của Thiên Lạc, anh có thể thấy được cậu ta đang chịu đựng dày vò và đau khổ to lớn.
Nhưng Thiên Lạc lại như lão hòa thượng, một mực kiên định ngồi ở đó, không một tiếng động, vẻ mặt ẩn nhẫn.