“Phía sau mỗi người mạnh mẽ đều có sự chua xót mà người thường không thể lý giải. Theo tôi nhìn thấy, phế vật chân chính không phải người có thiên phú kém cỏi, mà là không chịu nỗ lực, không có ý chí chiến đấu. Người như vậy không chỉ là phế vật, coi hắn là thứ hèn nhát càng thích hợp hơn!” Thiên Lạc nói tiếp, ánh mắt lộ ra sắc thái kiên nghị tự tin. “Các vị bạn học, mọi người đi vào học viện Huyễn Vũ, tuyệt đối không phải vì không có lý tưởng, trước kia khi mọi người đến đây nhất định cũng ôm nhiệt huyết và hi vọng. Chẳng lẽ các bạn thật sự cam tâm không nỗ lực một phen, đã trực tiếp bị đào thải bị loại trừ sao?”
Giọng Thiên Lạc vừa mới rơi xuống, tiếng vỗ tay thanh thúy chợt vang lên.
Bắc Cẩm ở một bên vỗ tay vì lời nói của Thiên Lạc, từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy.
“Tôi rất đồng ý với lời của Thiên Lạc, là con người nếu không ép buộc mình một phen, vĩnh viễn sẽ không biết tiềm lực của mình có bao nhiêu lớn.” Bắc Cẩm chậm rãi nói, một đôi mắt sắc bén như ưng chậm rãi đảo qua mọi người, “Các cậu có thể đặt tay lên ngực tự hỏi, có ai từng chân chính ép buộc mình đi phấn đấu hết toàn lực để tranh đấu một phen chưa?”
Lời nói của Bắc Cẩm khiến mọi người bị hỏi đến ở đây đều mặt đỏ tai hồng.
Đúng vậy, bọn họ xác thật chưa từng chân chính nỗ lực.
Còn có, Thiên Lạc nói cũng đúng.
Lúc trước bọn họ vào học viện Huyễn Vũ, xác thật là ôm nhiệt tình, vì làm gia tộc vẻ vang, kiếm cho mình một tương lai tốt đẹp.
Mà bọn họ tới rồi lại chẳng làm nên trò trống gì, nguyên nhân trong đó nếu miệt mài theo đuổi, chỉ có thể nói bọn họ chiếm 90% trách nhiệm.
“Chờ lát nữa chạy bộ, cảm thấy mình nguyện ý tranh đấu một phen, vậy theo tôi chạy.” Thiên Lạc chậm rãi nói, “Tôi tin tưởng các vị bạn học, nếu nguyện ý giống như tôi, ép buộc mình một phen, nhất định có thể kích phát tiềm lực mà mình che dấu, nhất định sẽ không bị đào thải.”
Bắc Cẩm nói tiếp theo lời của Thiên Lạc, “Nếu bị đào thải cũng sẽ bị học viện cưỡng chế thôi học. Mọi người đều đã biết, thông thường bị học viện Huyễn Vũ cưỡng
chế thôi học, học viện khác đều sẽ không nhận. Như là vứt bỏ rác rưởi vậy, ai nguyện ý nhận rác rưởi kia? Đến lúc đó chỉ sợ thật sự trở thành một phế vật không thuốc cứu chữa.”
Thiên Lạc liếc Bắc Cẩm một cái, tuy cô không biết vì sao Bắc Cẩm lại phụ họa với cô, nhưng cô cảm thấy Bắc Cẩm nói rất có đạo lý.
Toàn bộ học sinh ban C ở đây, đã có ánh mắt của một số người trở nên kiên nghị.
Đúng vậy, sao không ép buộc mình dùng hết toàn lực nếm thử một phen, sao biết mình không làm được?
Người khác không có quyền phán cho bọn họ án tử hình, có thể hạ quyết định mình là phế vật hay là cường giả, thật ra chỉ có chính bọn họ!
Vừa lúc giọng của Quý Phong truyền tới.
“Học sinh ban C đến bên này tập hợp! Bắt đầu chuẩn bị!”
Thiên Lạc thật sâu nhìn thoáng qua vẻ mặt phức tạp của mọi người, rồi mới lấy tư thế chạy bộ, chạy về phía Quý Phong.
Bắc Cẩm theo sát phía sau, mấy học sinh khác cũng lục tục đuổi kịp.
Sau khi tất cả học sinh ban C tập hợp xong, Quý Phong mới mở miệng nói, “Tuy thành tích của học sinh ban C luôn xếp chót trong học viện. Nhưng lúc này là huấn luyện, liên quan đến việc mọi người có thể tiếp tục ở lại học viện hay không. Tôi hy vọng mọi người có thể lấy ra thực lực chân chính của mình! Tôi vẫn luôn tin tưởng, mọi người không hề thua kém người khác! Mọi người đều có thể!!”
Ngay cả Quý Phong cũng cổ vũ học sinh ban C cố lên!
Vốn dĩ học sinh ban C còn có chút mê man, lúc này tinh thần đều sôi nổi chấn động, lớn tiếng nói. “Chúng tôi nhớ kỹ! Chúng tôi có thể!”
Giọng nói đều nhịp, tràn ngập ý chí chiến đấu dạt dào!