Vác vật nặng chạy vẫn gian nan tiếp tục.
Lúc này đây, nhìn vào thời gian mà học sinh ban C kiên trì, làm cho những người khác ở học viện Huyễn Vũ, bao gồm cả Quý Phong đều cảm thấy kinh ngạc.
Vốn dĩ cho rằng học sinh ban C nhiều lắm chạy 5000 mét là sẽ có người từ bỏ, hiện tại đã chạy tám cây số, vẫn không ai từ bỏ.
Thiên Lạc chạy cuối cùng trong đội ngũ, vừa chạy vừa cổ vũ mọi người.
Trong lòng học sinh ban C đều có một niềm tin thiêu đốt, đó chính là bọn họ tuyệt đối không thể từ bỏ, nếu lần này từ bỏ, bọn họ thực sự sẽ không có cơ hội xoay người!
Mỗi khi một học sinh ban C chạy tới điểm xuất phát, những học sinh phía sau càng thêm kiên định với niềm tin này.
Bọn họ có thể làm được! Bọn họ có thể làm được!
Cuối cùng, lúc học sinh cuối cùng của ban C chân nặng như chì chạy tới điểm kết thúc, toàn trường ồ lên.
Tất cả những người chờ xem ban C trở thành trò cười đều sợ ngây người.
Bao gồm cả Quý Phong, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới tất cả mọi người ban C đều có thể kiên trì được.
“Ha ha ha, mọi người nhìn biểu cảm kinh ngạc của bọn họ kìa, giống kẻ ngu ngốc không.” Bắc Cẩm nhìn tất cả học sinh đang ngồi trên bãi cỏ cách đó đang trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được cười lớn.
Học sinh ban C cũng đều nở nụ cười.
Thiên Lạc đầy ý cười, cuối cùng cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn đầu tiên.
Chỉ là, lúc này mới chỉ là bắt đầu, sau này huấn luyện chỉ sợ là sẽ càng ngày càng tàn khốc.
Nhưng cô tràn ngập tin tưởng với việc huấn luyện sau này, hiện tại cô cảm giác toàn bộ học sinh ban C đều tràn ngập nhiệt tình và tự tin.
Không sai, học sinh ban C hoàn thành nhiệm vụ mà chính bọn họ còn nghĩ mình không thể hoàn thành, chuyện này đối với bọn họ mà nói, quả thật là sự ủng hộ lớn lao.
“Thiên Lạc, đến đây một chút.” Đang lúc Thiên Lạc ngồi trên mặt cỏ nghỉ ngơi, vẻ mặt Quý Phong có chút cổ quái đã đi tới.
Thiên Lạc không nói hai lời liền đứng dậy, nhìn Quý Phong hỏi, “Huấn luyện viên Quý, có chuyện gì sao?”
Quý Phong gật gật đầu, nói, “Cố thiếu tướng tìm cậu.”
Trong
mắt xẹt qua một ánh sáng khác thường, Thiên Lạc đang muốn tìm cơ hội hỏi Cố Kinh Thế việc Hàn Diễm ngàn năm một chút, liền nhấc chân đuổi kịp Quý Phong đi về phía Cố Kinh Thế.
Vừa mới đi đến trước mặt Cố Kinh Thế, Bưu Sơn trên dưới đánh giá Thiên Lạc một phen, trực tiếp mở miệng nói, “Có nhiệm vụ muốn giao cho cậu, một tuần tới cậu sẽ làm trợ lý của Cố thiếu tướng, phụ trách để ý cuộc sống hàng ngày.”
Thiên Lạc nghe xong, đuôi lông mày giật giật.
Hoá ra gọi cô tới để làm bảo mẫu cho Cố Kinh Thế sao?
Liếc mắt nhìn Cố Kinh Thế một cái, Thiên Lạc phát hiện người đàn ông này đang dùng vẻ mặt cao ngạo nhìn chằm chằm cô, hình như đang nói cậu không thể cự tuyệt.
Quý Phong cũng không nghĩ tới Cố Kinh Thế lại chọn Thiên Lạc tạm thời làm trợ lý, trong lòng cảm thấy chuyện này rất quỷ dị.
Phải biết rằng, cho dù là trợ lý sinh hoạt của Cố Kinh Thế, vậy cũng cần là một quân giáo có chức vụ tương đối cao trong quân đội.
Mà Thiên Lạc chỉ là một học sinh phổ thông, sao có thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy?
Thiên Lạc vừa định mở miệng cự tuyệt, cô tới đây để được huấn luyện đặc biệt, không phải tới làm bảo mẫu, chỉ nghe giọng nói của Cố Kinh Thế như ma âm chậm rãi vang lên.
“Công việc này sẽ không làm chậm trễ việc huấn luyến của cậu. Nhưng nếu cậu cãi lại mệnh lệnh, sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi căn cứ.”
Cái này gọi là sống dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, hiện tại Thiên Lạc cảm nhận được sâu sắc sự thâm thúy của những lời này.
Cố Kinh Thế này chắc cũng đoán được cô không muốn rời khỏi căn cứ!