Nói ra hai chữ ám khí, biểu cảm trên mặt mọi người đều có chút ngưng trọng.
Mà bên này, Đông Phương Minh cũng chậm rãi nói, “Đây là kỹ thuật mới nhất, phải thao tác điện tử mới có thể cởi bỏ, bên trong là chất lỏng virus T-A, chỉ cần ấn nút khởi động, chất độc giấu trong đó sẽ tiêm vào người bạn nhỏ này ngay lập tức. Người bạn nhỏ chỉ cần cảm nhiễm một chút là sẽ xuất hiện bệnh trạng, toàn thân đau nhức đến hô hấp suy kiệt, mạch máu trong cơ thể sẽ từ từ vỡ ra cho đến chết.”
Giọng Đông Phương Minh cực kì êm tai, chẳng qua giờ phút này giọng điệu lại giống như Tử Thần, làm người ta không rét mà run.
T-A virus còn chưa có cách chữa trị, sẽ không lây bệnh, nhưng tỉ lệ tử vong lại là trăm phần trăm.
Hơn nữa, quá trình lại chậm rãi và đau đớn, người thường không thể nào chịu đựng nổi.
Nhìn nụ cười trên khóe môi Đông Phương Minh, Cố Kinh Thế tàn nhẫn híp mắt lại, “Chuyện này không liên quan đến cậu ta.”
“Có liên quan hay không thì cậu ta cũng đã dính vào, Cố Kinh Thế, nếu mày giết tao thì nó sẽ chết, là mày khiến nó bị liên lụy, nên lựa chọn như thế nào thì tự nhìn mà làm.” Đông Phương Minh bình tĩnh đứng lên, mỉm cười đối mặt với họng súng của Cố Kinh Thế, hình như biết Cố Kinh Thế sẽ không nổ súng.
Nhưng Cố Kinh Thế còn chưa có động tác, Thiên Lạc đã híp mắt tàn nhẫn, trực tiếp tiến lên một bước, hung hăng nện một quyền lên mặt Đông Phương Minh.
Động tác vừa nhanh lại tàn nhẫn, làm Đông Phương Minh cảm thấy ngoài ý muốn, nhanh chóng ra tay, trực tiếp chặn lại công kích của Thiên Lạc.
Ngẩng đầu, Đông Phương Minh mang theo vài phần ngoài ý muốn, nhìn đôi mắt Thiên Lạc lạnh lẽo, đáy mắt không hề sợ hãi.
Giống như không biết mình đã gặp đại họa, trên mặt Thiên Lạc hoàn toàn không lộ ra chút biểu cảm sợ hãi nào, cả người nhìn qua rất bình tĩnh.
Chưa từng gặp qua người bình tĩnh như vậy, cũng không phải là ai cũng
có thể làm được.
Đang muốn mở miệng, Đông Phương Minh không kịp đề phòng bị Thiên Lạc dẫm lên đôi giày da quý giá.
“Dám hãm hại bổn thiếu gia, tao không giết được mày cũng phải khiến mày kêu cha gọi mẹ.” Thiên Lạc không nghĩ tới Đông Phương Minh lại dùng thủ đoạn khốn kiếp này, cả người tức giận đến sắp nổ tung, đang muốn ra tay lần thứ hai lại bị Đông Phương Minh đẩy ra.
Cũng biết mình không phải đối thủ của Đông Phương Minh, Thiên Lạc cũng không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Phương Minh.
“Lá gan thật lớn, mạng sống đã nằm trên bàn tay tao, còn dám làm càn như thế.” Đáy mắt Đông Phương Minh nhìn không ra vui giận, thản nhiên nói.
“Từ trước đến nay lá gan của tao rất lớn, sau này sẽ biết cả thôi.” Thiên Lạc không cho là đúng thản nhiên nói.
Đông Phương Minh khống chế cô, đơn giản là muốn áp chế Cố Kinh Thế, cho nên khẳng định Đông Phương Minh sẽ không giết cô ngay lúc này.
Rất có hứng thú nheo mắt lại, Đông Phương Minh nhìn thẳng về phía Thiên Lạc, hình như rất hứng thú với dáng vẻ này của Thiên Lạc.
Nhưng không cho Đông Phương Minh thời gian tiếp tục quan sát, Cố Kinh Thế tiến lên một bước, che chắn Thiên Lạc, “Nói đi, rốt cuộc mày muốn làm cái gì.”
“Tao muốn mời Cố thiếu tướng đến chỗ tao ngồi một lát.” Đông Phương Minh cũng không quanh co, trực tiếp sảng khoái nói.
“Tao đi với mày, mày thả cậu ta ra.” Cố Kinh Thế trực tiếp nói.
“Mày và nó cùng đi, tao có thể đồng ý với mày, chỉ cần mày ở lại đây thì tao sẽ không giết nó.”