"Reng...!reng...!reng..." Điện thoại truyền đến nhắc nhở không liên lạc được, Lưu Trưng lo lắng đặt điện thoại di động xuống.
Anh nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 10 giờ rưỡi, thế nhưng Tần Hải Tuấn vẫn chưa trở về.
Hơi nhíu mày, ở đầu bên này tiếp tục gọi điện cho Tần Hải Tuấn.
Liên tục gọi thêm ba bốn cuộc, đến lúc chuẩn bị gọi xong cuộc này sẽ từ bỏ, thì đầu bên kia đột nhiên nhấp máy.
Lưu Trưng lập tức nói: "Tiểu Tuấn, em đang ở đâu?"
"Ở quán bar." Âm thanh Tần Hải Tuấn trầm thấp truyền ra từ trong điện thoại, bối cảnh âm nhạc vang lên khiến Lưu Trưng cảm thấy có chút quen thuộc.
"Tại sao vẫn chưa về nhà?" Nghe thiếu niên bảo đang ở quán bar, Lưu Trưng liền rõ, cậu nhất định đang ở nơi mình làm thêm lúc trước, cho nên nói: "Em đi gay bar làm gì, chỗ đó toàn là gay." Tần Hải Tuấn đi một mình tới đó, nhất định sẽ bị quấy rầy.
"Nhàm chán." Tần Hải Tuấn nói.
"Về nhà đi." Lưu Trưng giọng điệu ôn hòa.
Tần Hải Tuấn lại càng thêm vặn vẹo, cảm giác khó chịu lâng lâng quấy phá trong lòng.
Cậu khinh bỉ bản thân vết sẹo lành đã quên đau, nhưng vẫn cứ không nhịn được làm ra vẻ.
Cau mày nhìn điện thoại bị ngắt, Lưu Trưng âm thầm thở dài.
Lần này anh không trách Tần Hải Tuấn, ngược lại có chút ý tưởng muốn làm bậy.
Qua hai phút, Lưu Trưng chuẩn bị bản thân xong xuôi thì ra cửa, xuống dưới lầu đón một chiếc taxi, đi quán bar.
Cậu tài xế đối với khu vực này rất quen thuộc, cũng biết cái quán bar đó, cậu bất ngờ nói: "Nè nha, đó là gay bar, anh chàng đẹp trai tốt như vậy rồi, tại sao muốn đi làm gay?"
Lưu Trưng ngẩng đầu đưa tay kiểu Lan Hoa Chỉ thở dài nói: "Đều là định mệnh."
Anh chọc cười tài xế, khiến cho cậu tài xế dốc hết sức đến gần cậu, cảm thấy người trẻ tuổi này quá thú vị.
Chỉ có Lưu Trưng tự mình biết, cái tính cách này của bản thân, người ngoài cảm thấy thú vị, còn người thân quen có thể sẽ chán ghét.
Nếu không cũng sẽ không khiến Tần Hải Tuấn nghẹn thành như vậy.
"Đến rồi soái ca, hết 8 tệ." Tài xế không nỡ lòng từ biệt với Lưu Trưng, nói với anh: "Nếu không cậu đi vào nhanh một chút dẫn người ra, tôi chở hai người đi mướn phòng?"
Lưu Trưng đưa tiền nói: "Người người ta muốn tìm có xe rồi, thời buổi này không xe ai mà thèm đi mướn phòng."
"Khà khà, trái lại cũng đúng." Tài xế ngẫm lại cũng đúng, sống đến mức tốt đó, hoặc là có người, hoặc là có tiền, khà khà.
Nói chêm chọc cười cùng tài xế một lát, khuôn mặt Lưu Trưng mang theo tươi cười.
Anh xuống xe lập tức đi vào quán bar, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tần Hải Tuấn ở bên trong.
Nhưng Lưu Trưng làm ở chỗ này có quá nhiều người quen biết, còn chưa tìm được Tần Hải Tuấn thì đã bị đến gần làm quen mấy lần.
May mà mọi người đều biết, thời điểm Lưu Trưng còn làm việc ở đây, chưa bao giờ quen ai, nên có vẻ là thẳng.
Lại nói Tần Hải Tuấn, cậu vốn không có ý muốn tới quầy bar, sau đó lái xe lung tung không có mục đích, không biết nên đi chỗ nào, cũng không muốn trở về, cuối cùng chỉ có thể tới nơi này.
Một chàng trai lạ mặt đơn độc bước vào, lớn lên ưa nhìn, lại còn trẻ tuổi, rất nhanh đã thành mục tiêu của mấy tên lão làng ở đây.
Những người dám đến gần, đều là mấy tên già đời lăn lộn trong đây hơn mấy năm trời, nên không coi Tần Hải Tuấn mặt lạnh là chuyện gì to tát.
Tần Hải Tuấn nói bản thân không phải là gay, không chấp nhận đến gần, nhưng vẫn bị các 0 với 1 quấy rầy như trước.
Khiến cho Tần Hải Tuấn rất phiền, suýt chút nữa đánh nhau với gã ngoài 30 bỉ ổi trong đám đó.
Sau đó không thể xuống tay, bởi vì có người quen tới khuyên Tần Hải Tuấn bỏ qua, động thủ ở nơi này có hơi phiền toái.
Người quen này chính là Hồng Nham lần trước Lưu Trưng gặp phải.
"Hồng Nham?" Nhìn thấy chàng trai đầu tóc màu xanh lam, Tần Hải Tuấn còn nhớ rõ anh ta, khắc sâu ấn tượng đối với anh: "Lông trên đầu lại đổi màu nữa à?"
Hồng Nham cho cậu một điếu thuốc, ngồi xuống cười hì hì nói: "Đã lâu không gặp, dạo này đang làm gì?"
Trên núi Long Minh thiếu mất bóng dáng Tần Hải Tuấn, tất cả mọi người đều nói Tần Hải Tuấn đi làm học sinh chăm ngoan rồi.
"Không làm gì cả, nghỉ hè đi khắp nơi vui chơi." Tần Hải Tuấn mồi thuốc lá, vuốt bật lửa trong tay thưởng thức, cậu nói: "Anh thường xuyên đến chỗ này?"
Hồng Nham nói: "Đúng rồi á, một tuần đến ba tới năm lần."
Tần Hải Tuấn phun ra hai ngụm khói thuốc, híp mắt hỏi anh: "Tới làm gì, bắn pháo?"
"Ha, Chứ còn gì nữa?" Hồng Nham rất hào phóng thừa nhận, dù sao gay bar đã như vậy, ai mà không đến tìm thú vui.
"Không sợ mắc bệnh hả?" Tần Hải Tuấn kẹp điếu thuốc, lắc tàn thuốc rơi vào trong gạt tàn thủy tinh: "Anh đâu có thiếu tiền, tìm một người bạn nuôi lâu dài, an toàn hơn anh làm như vậy."
Lúc mới vừa thân thiết cùng Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn có tìm hiểu kiến thức về phương diện này, xem như có chút nhận thức đối với mấy bệnh như AIDS.
Hồng Nham nhìn cậu cười gian: "Cậu cũng biết rất nhiều nha, thế nào ta, tôi nhớ cậu đâu phải gay."
Tần Hải Tuấn nói: "Đây là thường thức."
"Đúng rồi, còn nhớ cái cậu bartender đẹp trai lần trước không? Cậu với cậu ta là thế nào?" Hồng Nham vẫn không tin, người như Tần Hải Tuấn có thể pha trộn thành một đám với người đàn ông kia.
Quá là kỳ quái đi?
"Chẳng ra gì." Mấu chốt lại nhắc đến Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn chỉ muốn trợn trắng mắt, trong lòng khó chịu.
"A? Cậu với cậu ta không quen nhau hả? Vậy giới thiệu cho anh đi, cậu không cần thì anh lấy, thật ra anh nhớ mong cậu ta lâu lắm rồi." Mặt Hồng Nham lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi nói, anh chính là người dám nói dám làm, trái lại không có vẻ hạ lưu, chỉ là trông không được đàng hoàng.
Ánh mắt Tần Hải Tuấn, ở trên mặt Hồng Nham quét một lần từ đầu đến chân: "Anh là 0?"
Hồng Nham nín một mặt: "Nhìn kiểu gì vậy? Chỗ này ai ai cũng biết ông đây là 1." Là 1 hàng thật giá thật!
"Ồ." Gương mặt Tần Hải Tuấn không thay đổi thu tầm mắt lại, khiến cho Hồng Nham có ảo giác mình đang bị miệt thị.
Thật chất đó không phải ảo giác, Tần Hải Tuấn quả thực đang miệt thị người khác.
Cậu cảm thấy Hồng Nham thật sự rất buồn cười, đức hạnh chỉ được nhiêu đây, mà muốn chơi Lưu Trưng?
"Cậu có ý gì? Cậu không tin anh à? Ông đây thật sự là 1!" Hồng Nham cố gắng chứng minh trước mặt Tần Hải Tuấn, đúng vậy, còn cần phải chứng minh à? Với cái tính cách này của anh, trong tay còn có tiền, biết bao nhiêu 0 nhào đến để anh đè.
"Nhạt nhẽo." Tần Hải Tuấn hút xong một điếu thuốc, nói với anh: "Anh đi bắn pháo với mấy người của anh đi, tôi ngồi một mình."
"Tâm trạng không tốt?" Hồng Nham không đi, đêm nay anh muốn làm một anh trai tri kỷ.
"Đúng vậy." Tần Hải Tuấn thừa nhận.
"Đơn giản thôi, anh mời cậu uống rượu." Hồng Nham gọi nhân viên phục vụ tới mang rượu lên.
Lúc Lưu Trưng tìm thấy Tần Hải Tuấn, hai người kia đã uống say ba phần, còn lại bảy phần tỉnh táo.
Bóng dáng cao to, đứng cạnh bên người Tần Hải Tuấn, từ trên cao xuống cúi xuống nhìn cậu.
Tần Hải Tuấn cầm ly rượu, ánh mắt lập lòe, biểu cảm hơi ngớ người, cậu nhìn thấy Lưu Trưng nhưng vẫn cứ tiếp tục uống.
"Em giỏi thật, thời gian mới được một cái nháy mắt đã học được cách mượn rượu giải sầu, hả?" Tần Hải Tuấn không thích uống rượu, Lưu Trưng biết rõ hơn so với bất kỳ ai.
Anh nói chuyện đồng thời duỗi thủ lấy đi ly rượu của Tần Hải Tuấn, đặt lên bàn rồi đẩy ra xa.
"Cậu là...!Không phải là cái người mới nhắc?" Hồng Nham nhìn rõ gương mặt Lưu Trưng, hai mắt mở to, má ơi mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới.
Có điều Tào Tháo này không đi về phía anh, người ta đi tới phía Tần Hải Tuấn.
"Hi." Lưu Trưng mới chú ý tới Hồng Nham, tùy tiện chào hỏi.
Bởi vì anh làm người tùy tính quen rồi, âm thanh bắt chuyện truyền đến tràn ngập khi3u gợi -- ở trong mắt Tần Hải Tuấn.
"Đồ lẵng lơ!" Tần Hải Tuấn giật giật tay, muốn kéo cổ tay của mình từ trong tay Lưu Trưng.
Lưu Trưng muốn lẵng lơ vậy thì để anh ta tiếp tục mà lãng lơ.
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Lưu Trưng cau mày, muốn Tần Hải Tuấn ngồi xich vào một chút: "Tại sao không trở về? Ngồi ở chỗ này có ý gì đây?"
Tần Hải Tuấn nói: "Không có gì cả?"
Xem người này lại ngắt ngóng lên rồi, Lưu Trưng lập tức cười lạnh: "Cái gì cũng không suy nghĩ, em còn sống làm gì nữa?"
Tần Hải Tuấn