Thiếu niên lòng dạ cao ngạo, cho dù có yêu một người cũng không muốn để đối phương biết được.
Nếu đối phương nhận ra cũng sẽ nghĩ tất cả các cách để che giấu, bày ra kiểu thái độ thật ra tôi cũng không hiếm lạ gì suy nghĩ của em đâu.
Kiểu thận trọng có hơi ấu trĩ và tâm lý phản nghịch này, đợi đến lúc hai mươi mấy tuổi, thời điểm Tần Hải Tuấn chân chính trưởng thành, đại khái sẽ dần dần biến mất.
Tần Hải Tuấn bây giờ cần phải bức ép bản thân sớm thành thục.
Lưu Trưng đã nhiều lần trải qua sóng gió, lại đối với chuyện này tràn đầy mâu thuẫn, anh vừa hi vọng Tần Hải Tuấn trưởng thành lại luyến tiếc khoảng thời gian tuổi trẻ hồn nhiên này.
Anh có chút khinh bỉ bản thân nghĩ thầm, nếu không có Tần Hải Tuấn ngây ngô hấp dẫn người khác, bản thân mình có thể lựa chọn loại cách thức di dời tình cảm này hay không.
Trong quá trình thân mật, hiển nhiên vì để hấp dẫn tình cảm của Tần Hải Tuấn, nhưng Lưu Trưng không thể phủ nhận bản thân mình cũng từ trên người chàng trai ngây ngô, trải nghiệm được rất nhiều điều tốt đẹp.
Anh thậm chí có hơi khủng hoảng, đoạn tình cảm dị dạng này, mình còn có thể giữ vững được bao lâu.
"Em ổn." Tần Hải Tuấn mặc quần áo vào, đi qua lấy balo của mình.
Cậu đứng chờ Lưu Trưng hành động, lại phát hiện Lưu Trưng đang ngồi thẩn thờ trên giường.
Có chút tò mò Lưu Trưng đang nghĩ gì mà ngay cả mình đi ra lâu như vậy cũng không khiến anh chú ý.
Tần Hải Tuấn chỉ có thể mở miệng gọi anh.
"Hả, ổn?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lưu Trưng ngẩng đầu nhìn cậu.
Một cậu nhóc cao gầy mảnh khảnh, mặc bộ đồng phục hè đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, chàng trai tươi sáng như một bông hoa quý.
Rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, cũng làm người khác ngóng trông.
Nhìn đến đây, biểu cảm của Lưu Trưng không khỏi lộ ra vẻ hồi tưởng cùng thưởng thức, anh nhìn ánh tràn đầy tình cảm mắt của Tần Hải Tuấn, là một loại cảm giác của thời niên thiếu.
Tính cách Tần Hải Tuấn thuộc về phía da mặt mỏng, cậu có thể chịu đánh nhưng không thắng nổi Lưu Trưng nhìn chăm chú đầy Mờ ám.
"Anh ngẩn người cái gì, đi thôi." Chàng trai nghiêm mặt nói, ánh mắt không rơi vào người Lưu Trưng, trừ khi đối phương thu hồi ánh mắt nóng bỏng của mình lại.
"Được rồi." Lưu Trưng đứng dậy, cầm theo chìa khóa, anh nói: "Anh lái xe đi, giữa trưa còn đến tìm em."
"Ồ." Tần Hải Tuấn nhanh chóng đáp lại, nếu là không phải có Lưu Trưng bảo đảm, e rằng cậu sẽ không bước vào sân trường thêm lần nữa.
"Ăn sáng ở trường học hay là xuống dưới lầu ăn?" Lưu Trưng vừa đi vừa hỏi cậu.
"Dưới lầu." Tần Hải Tuấn sóng vai đi cùng Lưu Trưng, sau đó bước vào thang máy.
Bởi vì thời gian còn tương đối sớm nên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
"Lâu lắm rồi em chưa dậy sớm như vậy." Vì bầu không khí sinh động giúp giảm bớt gánh nặng trong lòng Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng vẫn luôn mỉm cười, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng rất hoạt bát.
"Ừm." Tần Hải Tuấn cuối cùng mới nhìn anh, phát hiện thân thể đối phương tràn đầy sức sống, có khác nhiều ít so với dáng vẻ lười biếng ngày thường.
Cậu cảm thấy bình thường Lưu Trưng đã đủ hấp dẫn người khác rồi nhưng Lưu Trưng hiện giờ tràn đầy sức sống, càng khiến người ta không tài nào dời mắt.
Ngay cả bản thân cậu đứng bên cạnh anh cũng bị lây nhiễm, tế bào toàn thân phảng phất như bị kích hoạt, nhiệt tình tràn ngập.
Nghĩ tới đây, Tần Hải Tuấn nhìn lén Lưu Trưng vài lần, cậu phát hiện một bên mặt của Lưu Trưng nhìn rất đẹp.
Hiện tại mình đứng bên phải, không nhìn thấy lúm đồng tiền bên má trái Lưu Trưng, có hơi tiếc nuối.
"Tiểu Tuấn." Đột nhiên, Lưu Trưng nắm lấy bàn tay Tần Hải Tuấn, thời điểm chàng trai nhìn sang thì nói với cậu: "Phải cố gắng lên."
Tần Hải Tuấn nháy mắt một cái, vội vàng thu khuôn mặt ngóng trông của mình lại, thận trọng gật đầu nói: "Được."
Dáng vẻ đáng yêu khiến tâm trạng của Lưu Trưng hết sức vui vẻ, không nhịn được thân thiết với cậu.
"..." Ấm áp hôn hít kéo tới, tim Tần Hải Tuấn đập nhanh hơn, tiện thể hơi ngẩng đầu lên, làm tốt bước chuẩn bị tiếp nhận.
Cậu đã cùng Lưu Trưng thân mật vô số lần, dần dần cũng biết được lúc hôn môi phải làm gì, không phải làm gì.
Đối với Tần Hải Tuấn mà nói lúc thân thiết với Lưu Trưng, mình chỉ cần tiếp nhận là được rồi.
Tâm lý của cậu, phản ứng của cậu, tất cả đều được Lưu Trưng nắm lòng bàn tay.
Mặc dù không thích nói chuyện, không thích biểu đạt, thậm chí tính cách còn có chút rắc rối, đều không liên quan gì cả bởi vì Lưu Trưng biết hết.
Tôi biết hết tất cả về bạn, tôi hiểu bạn, yêu bạn như vậy, có rất tốt không.
Sáng hôm nay đối với Tần Hải Tuấn là một buổi sáng khá vui sướng.
Cậu chán ghét học hành, cũng dần bị quên mất phiền não sắp phải đi học.
Cậu được Lưu Trưng dẫn đi ăn sáng xong, thì chở cậu về hướng trường học.
Tới trường học, cái cảm giác phiền lòng kia mới từ từ kéo đến, làm Tần Hải Tuấn phải cau mày.
Sau đó cậu nhìn thấy, Lưu Trưng cũng xuống xe với mình, cậu cảm thấy tò mò: "Anh không chạy về hả?"
"Anh đi vào cùng em." Lưu Trưng đóng cửa xe nói, đi đến bên cạnh Tần Hải Tuấn nhận cặp sách từ cậu, đeo lên lưng mình: "Đi thôi, trưa nay anh chỉ có một tiết, học xong sẽ tới tìm em."
Tần Hải Tuấn cảm giác lòng mình biến đổi bất ngờ.
Sau khi đăng ký ở chỗ bảo vệ, Lưu Trưng tiếp tục đi cùng Tần Hải Tuấn đến lớp học mới.
Hai người bọn họ bước vào, khiến cho học sinh chú ý.
Vệ Thanh Phong nhìn thấy hai người kia đứng trước cửa, hai mắt trợn to, cậu đứng lên vẫy vẫy tay: "Tần Tuấn? Lưu Trưng?" Tiếp đó bước gần, biểu cảm tỏ ra vừa buồn cười cũng kinh ngạc.
"Thanh Phong." Tần Hải Tuấn đã lâu không gặp Vệ Thanh Phong, cậu vẫy tay lại với Vệ Thanh Phong.
"Hey!" Lưu Trưng vẫn giữ phong cách chào hỏi kiểu