"Em không biết." Tần Hải Tuấn nghe thấy xong, trong nháy mắt trở nên khẩn trương, cậu không biết vẽ, không hề có căn bản.
"Anh chỉ em." Lưu Trưng nắm chặt tay Tần Hải Tuấn, di chuyển trên mặt giấy: "Em nhớ kỹ phải thả lỏng cổ tay, đừng quá cứng ngắc, đúng, chính là như vậy..."
Chàng trai thần kỳ nhìn giấy vẽ, tay của mình đang được Lưu Trưng nắm lấy vẽ ra bố cục của một bức tranh.
"Một đám cây...!Vẽ căn nhà nhỏ, dòng suối, chính là một bức tranh." Vẽ một lúc lâu, Lưu Trưng thẳng thừng bỏ qua bài tập về nhà, cùng Tần Hải Tuấn vẽ bức tranh đơn giản bằng màu bột.
Sau khi hoàn thành bản nháp phác hoạ, Lưu Trưng nắm tay Tần Hải Tuấn, trộn bột tô màu.
Quá trình này là chơi vui nhất, bởi vì đủ loại màu sắc có thể vẽ từng nét từng nét, khiến những cảnh vật thường gặp từ từ có sức sống hơn, cảm giác vô cùng tự hào.
"..." Tần Hải Tuấn mím môi cười, cùng Lưu Trưng cầm tay tỉ mỉ pha màu, cảm thấy rất thú vị.
"Chỗ này hơi trống, vẽ cái gì thì được đây?" Lưu Trưng tự nhủ nói, trưng cầu ý kiến của đồng bọn.
"Có nước, vậy vẽ thêm một bầy vịt đi." Tần Hải Tuấn suy nghĩ một chút nói.
"Không vẽ vịt." Lưu Trưng bĩu môi, nhanh chóng vẽ lên bờ vẽ hai con rùa đen: "Con rùa nhỏ này là Tần Tiểu Tuấn." Viết đến tên.
Khóe miệng Tần Hải Tuấn giật một cái, cậu cảm thấy Lưu Trưng đúng là ấu trĩ: "Vậy con rùa to là anh." Cậu dời ngòi bút qua bên cạnh, viết tên Lưu Trưng xuống.
"Không được." Lưu Trưng cầm cọ lên xóa, quét một lớp màu bột xanh biếc chồng lên tên của mình.
Tần Hải Tuấn học theo răm rắp, không chỉ đè tên mà còn muốn xóa luôn con rùa nhỏ, bị Lưu Trưng nắm chặt cánh tay nói: "Đừng, không nhìn thấy rùa đen nhỏ, rùa đen lớn sẽ quạnh hiu lắm."
Cọ vẽ nắm trong tay cứ như vậy liền đặt xuống.
Trong lòng có chút rung động không rõ, Tần Hải Tuấn lại không biết vì sao mình cảm động.
Cậu dựa về phía sau, tiếp tục cùng người mình thích chơi vẽ tranh rồi tô màu, cậu không cảm thấy buồn chán, cũng không cảm thấy ấu trĩ.
Lưu Trưng thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu để nhìn xem biểu cảm Tần Hải Tuấn bây giờ thế nào.
Là buồn bực ngán ngẩm hay là tràn đầy phấn khởi.
Anh nhìn thấy một gương mặt vui vẻ thoải mái, cho dù không mỉm cười nhưng vẫn duy trì trạng thái ôn hòa.
Đây là dáng vẻ tự nhiên nhất của con người.
Rất thư giãn, vui mắt.
"Hả?" Phát hiện Lưu Trưng đang nhìn chăm chú, Tần Hải Tuấn nhếch đuôi mắt lén, tràn đầy nghi vấn.
Lưu Trưng cười với hắn, chỉ chỉ môi mình hàm ý vô cùng khiêu khích.
Anh cho rằng thiếu niên sẽ không làm được thì bị Tần Hải Tuấn lật đổ toàn bộ ý nghĩ của mình, hoàn toàn không hề do dự hôn lên.
Lưu Trưng ôm chặt cậu nhóc nhiệt tình, cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng sau đó thì không rảnh để nghi ngờ nữa bởi vì đêm nay Tần Hải Tuấn quá nhiệt tình.
Cái ôm này ôm rất chặt, nụ hôn này cứ hôn mãi, không nỡ kết thúc.
Sa vào trong lồ ng ngực Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn cảm thấy cậu như đang nắm giữ gian phòng nhỏ này, cùng với Lưu Trưng ở trong phòng giống như nắm giữ được tất cả vậy, rất thỏa mãn.
"Tiểu Tuấn." Nụ hôn dài nồng nhiệt qua đi, Lưu Trưng nâng gương mặt chàng trai nhỏ lên.
"Ừm." Ánh mắt ngước nhìn của Tần Hải Tuấn tràn đầy vẻ không muốn xa rời, đuôi mắt ửng hồng chứa bảy phần ngây thơ, ba phần rực rỡ.
Phong cảnh xinh đẹp lúc này, tuổi trẻ vốn dĩ kì diệu như vậy, vào lúc thanh xuân trong lòng nảy mầm tình yêu sau đó lại nhỏ dần theo quá khứ.
Thời gian trôi nhanh như lướt, sẽ không tìm thấy dấu vết nào trên gương mặt của mỗi người nữa.
Có thể chứng minh nó quả thật đã đi xa, chỉ còn lại những chuyện vụn vặt trong cuộc sống này.
Tần Hải Tuấn dần dần hòa nhập vào trạng thái khẩn trương học tập, đại não mỗi ngày luôn duy trì tần suất cao độ, không ngừng học tập, làm bài và ôn tập.
Trạng thái của cậu càng ngày càng tốt, tâm tính dần trên nên vững vàng, giống như đã qua cái giai đoạn phản nghịch kia rồi.
Này không thể không nói đến Lưu Trưng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo.
Anh mặc gió, mặc mưa đến đưa đón, làm bạn cùng một tri kỷ ấm áp như vậy, đủ để cảm động một chàng trai luôn tìm nơi để dựa vào.
Ở trong sinh hoạt, Lưu Trưng có thể cho Tần Hải Tuấn, không chỉ là thành ý và nỗ lực của mình.
Cho dù là vật chất hay tinh thần, bất cứ lúc nào anh cũng chú ý.
Bầu không khí sốt sắng này, mỗi một gia đình có học sinh lớp 12 hẳn đều phải trải qua.
Còn đối với Tần Hải Tuấn mà nói, sinh hoạt lớp 12 mang đến cho cậu cường độ tiêu hao trí lực lớn, đồng thời cũng cho cậu một loại trải nghiệm được nâng trong lòng bàn tay.
Lưu Trưng đối với cậu rất tốt, thực sự không còn lời gì để nói.
Có đôi khi Tần Hải Tuấn thậm chí còn hi vọng một năm lớp 12 này có thể dài một chút, năm lớp 12 này có thể đừng vội trôi vào quá khứ.
Nhưng thời gian lướt nhanh như bay, trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã tới kỳ nghỉ đông.
Sau khi Tần Hải Tuấn kết thúc kỳ thi cuối kỳ, cầm bảng kết quả học tập đến dùng sức nhét lên mặt Lưu Trưng, so với kỳ thi cuối kỳ lần trước đã tiến bộ hơn rất nhiều.
"Em đã lợi hại quá ta?" Lưu Trưng nhìn bảng điểm, duỗi tay xoa xoa tóc Tần Hải Tuấn, sử dụng phương pháp dỗ con nít.
"..." Gần đây Tần Hải Tuấn rất ghét Lưu Trưng làm vậy với mình, khiến cậu cảm mình giống như một đứa nhóc vậy, nhưng cậu đâu có phải: "Em đi tắm." Cậu ném cặp sách xuống chạy đi tắm.
Sau khi bước ra thì ngồi lên giường, ánh mắt mơ hồ có vẻ mong đợi nhìn Lưu Trưng.
Cậu đang nghĩ gì trong lòng Lưu Trưng biết rõ, chỉ là anh quên mất bản thân mình đã nói cái gì, mỗi lần thi 90 điểm trở lên đều có hiệu.
"Tần Hải Tuấn lần này chưa nói phải giúp em, đúng không?" Lưu Trưng muốn cười nhưng không cười rồi nhìn cậu.
"Em thi tốt hơn so với lần trước." Tốt hơn khá nhiều.
"Cho nên?" Lưu Trưng nghiêng đầu hỏi.
"Giống như lần trước đó." Tần Hải Tuấn nói, nằm xuống dựa vào gối, hai đùi tự nhiên mở ra, chờ Lưu Trưng đến phục vụ.
"Em đúng thật không biết xấu hổ." Lưu Trưng nhớ rõ là Tần Hải Tuấn trước đây không phải như vậy.
"Cho nên anh có làm hay không." Tần Hải Tuấn nghiêm mặt, có chút nhịn không được.
Lưu Trưng đối với cậu gần như là muốn gì được đó, không nghĩ tới yêu cầu này lại bị cò kè mặc cả.
"Được, anh làm." Ngữ điệu của Lưu Trưng có thể nói là bất đắc dĩ cùng với