Bầu không khí không quá thích hợp, cho nên đề tài bạn gái cứ vậy mà chấm dứt.
Cũng không phải Lưu Trưng từ bỏ cái ý nghĩ này, mà muốn chờ sau khi Tần Hải Tuấn khai giảng sẽ bàn lại những vấn đề cần nói rõ.
Về phần trước mắt, nghỉ hè thật tốt cái đã.
Sau khi biết điểm thi, hai người dần thả lỏng.
Sau đó đi tụ tập với Vệ Thanh Phong, bắt đầu sinh hoạt cho một kì nghỉ hè.
Lưu Trưng cho rằng Tần Hải Tuấn sẽ chọn đi du lịch, nhưng kế hoạch của đối phương lại làm anh cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng rất vui mừng.
"Mùa hè này không đi du lịch, tụi mình đi làm thêm đi." Chàng trai cầm tờ thông báo tuyển dụng của một quán cà phê, vừa hút thuốc vừa đọc.
Cậu và Lưu Trưng đều là dân khói thuốc, mấy tháng trước ôn thi đại học, Lưu Trưng không cho cậu hút, đồng thời bản thân cũng ít hút lại.
Nhịn vài tháng, hiện tại đang được nghỉ nên lệnh cấm được gỡ bỏ.
"Làm thêm cũng tốt." Lưu Trưng ngồi bên cạnh cậu, lấy điếu thuốc trong miệng cậu thèm thèm hút hai hơi, trả lại cậu: "Nhưng mà anh rất tò mò, vì sao đột nhiên lại muốn đi làm thêm?"
"Trải nghiệm cuộc sống." Trong ánh mắt hoài nghi của Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn buồn cười nói thật: "Anh coi như em đi hóng gió đi, em muốn biết trước cảm giác làm việc cùng anh là như thế nào."
Cho tới bây giờ, chàng trai vẫn vững chắc tin rằng sau khi mình tốt nghiệp sẽ làm việc cùng với Lưu Trưng.
Lưu Trưng không dấu vết bỏ qua một bên, đương nhiên anh không quên lời cam kết của mình.
Nhưng những lời hứa hẹn đó không được thực tế, chuyện của mấy năm sau ai mà biết được.
"Được." Vậy cứ để em ấy trải nghiệm sớm một chút đi, không chừng đây cũng là lần duy nhất.
Tần Hải Tuấn dựa đầu nhìn Lưu Trưng, âm thầm mỉm cười, tựa như cậu đã biết một chút gì đó, lại tựa như không biết gì.
Điều duy nhất có thể chắc chắn chính là, đối với những thứ mà cậu mong muốn thì nhất định phải có được.
Hai người mỗi người một ý nghĩ riêng, cùng đi đến quán cà phê gần nhà xin việc.
Chủ quán cà phê nghe nói hai người bọn họ một người là sinh viên học viện Mĩ Thuật, một người vừa thi xong đại học, sắp sửa trở thành sinh viên đại học sư phạm ở đây, vì thế rất hài lòng chấp nhận.
Quan trọng nhất chính là hai cậu trai này giá trị nhan sắc đến vóc dáng mọi mặt đều rất không tệ, đến làm phục vụ khả năng thu hút sẽ rất cao.
"Khi nào hai người có thể tới làm?" Chủ quán cà phê là một quý cô xấp xỉ 37 - 38 tuổi cắt tóc ngắn, gương mặt mang theo một nụ cười thân thiện, khiến người khác cảm thấy rất có hảo cảm.
"Ngày mai là có thể." Tần Hải Tuấn mở miệng trả lời: "Em mong rằng tụi em sẽ được phân cùng nhau."
Lời này khiến ánh mắt bà chủ Trâu quan sát qua lại giữa hai chàng trai, cô cười nói: "Cũng được, đi làm ở đây có hai ca, hai cậu sẽ làm ca sáng, 2 giờ rưỡi xế chiều là có thể tan tầm."
"Được." Tần Hải Tuấn gật đầu.
"Ok, 7 giờ rưỡi ngày mai lại đây làm việc." Bà chủ Trâu nói.
Trên đường trở về, Lưu Trưng luôn cảm giác mình tự tìm phiền phức cho mình, đồng ý làm thêm chung với Tần Hải Tuấn là lựa chọn không sáng suốt.
"Anh nhớ là em rất ghét dậy sớm." Cho nên nghỉ hè sẽ vất vả lắm, không nhất thiết phải...
"Một người trưởng thành ngay cả ý chí ngủ sớm dậy sớm cũng không có, so với rác rưởi có gì khác nhau." Đối với hai chữ rác rưởi này Tần Hải Tuấn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Cứ vậy đi..." Lưu Trưng không còn lời nào để nói.
"Nếu như anh không vui, cũng có thể đổi sang ca chiều." Tần Hải Tuấn nói.
"Không có không có, em nói không sai, ngủ sớm dậy sớm mới đúng là sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi." Sáng sớm 7 giờ lập tức rời giường, sẽ giúp bạn cảm nhận được một ngày dài, rất phong phú.
So với thức dậy vào buổi trưa hiển nhiên khác hẳn.
Lâu lâu có thể buông thả, nhưng trạng thái tốt nhất vẫn là ngủ sớm dậy sớm.
"Ừm." Lần này là Tần Hải Tuấn lái xe, cậu thích cảm giác được chở Lưu Trưng về nhà.
Sáng sớm hôm sau, hai người vội vã rời giường, xuống lầu ăn sáng sau đó lập tức đi làm.
"Hai cậu đã tới? Lại đây tôi giới thiệu." Bà chủ Trâu nhìn thấy bọn họ, vẫy tay bảo bọn họ bước vào phòng thay đồ.
Giới thiệu hai người bọn họ làm quen với những nhân viên khác trong quán.
Nửa nam nửa nữ, đều là người trẻ tuổi, tổng cộng 12 nhân viên, bao gồm bốn người phụ bếp, bốn người đều là nam.
Quán cà phê không tính hai bác gái lao công, nên các cô không cần đến gặp.
Tần Hải Tuấn và Lưu Trưng giới thiệu bản thân xong, sau đó bắt tay làm quen với tất cả nhân viên.
Bởi vì đây là quán cà phê cá tính hóa, đưa vào hoạt động với hình thức rất đặc biệt, vì vậy bầu không khí cũng rất khác biệt.
Quan hệ giữa nhân viên với nhân viên, đến giữa nhân viên với khách hàng đều rất năng động, không gian của quán cà phê cũng tràn ngập thoải mái sức sống.
Sau khi kết thúc buổi làm quen, bà chủ Trâu nói với hai người bọn họ: "Hai cậu làm quen chút với Tiểu Từ, con bé sẽ chỉ hai cậu quy trình làm việc."
Tiểu Từ một cô gái nhỏ nhắn là khoảng 20, đôi mắt to mặt trái xoan, xinh xắn đáng yêu.
"Trước tiên là hai bạn phải đi thay đồng phục, mình ở ngoài cửa chờ hai bạn." Cô đưa hai đồng phục nhân viên cho Tần Hải Tuấn: "Ngày hôm qua mới đi lấy, kích cỡ dựa theo các bạn nói, không biết có vừa hay không."
Kích cỡ là Tần Hải Tuấn dặn, cậu cảm thấy không vấn đề gì cả, vóc dáng của mình và Lưu Trưng tương đương nhau, thường đổi quần áo mặc.
"Phòng thay quần áo đâu chỉ có một, em vào làm gì?" Lưu Trưng đứng thay đồ, mới nhận ra Tần Hải Tuấn đang cởi qu@n sau lưng mình.
"Có sao đâu, anh cũng đâu phải chưa từng thấy." Đôi mắt Tần Hải Tuấn thoáng nhìn xuống ngã ba đường trên người Lưu Trưng.
Lưu Trưng lập tức xoay sang chỗ khác, không phải là thẹn thùng gì, chẳng qua anh cảm thấy có chút không chịu nổi khi bị Tần Hải Tuấn nhìn trộm, sẽ có cảm giác.
"Thay xong rồi nhanh ra ngoài."
"Anh khó chịu cái gì?" Tần Hải Tuấn chậm rãi kéo quần lên, cảm xúc cũng không được quá thoải mái, cậu biết Lưu Trưng cố ý lạnh nhạt với mình, không hôn môi cũng không ôm, càng không thân thiết gọi mình là Tiểu Tuấn, rốt cuộc là tại sao?"Anh cứ luôn như vậy, sẽ làm em cảm thấy anh rất chán ghét em.
Nhưng em nghĩ không ra, nếu thật sự chán ghét mà nói, thì tại sao còn muốn đối mặt với em?"
Cũng bởi vì Lưu Trưng còn ở bên cạnh mới khiến Tần Hải Tuấn an lòng một chút, nhưng cậu không nghĩ ra được, tại sao Lưu Trưng lại làm như vậy?
Nếu nói trước kia là bởi vì thất vọng, hiện giờ mình đã thi xong đại học, thành tích cũng không tệ, lên đại học là chuyện chắc chắn.
Còn Tưởng Hinh...!Lẽ nào Lưu Trưng vẫn còn để ý chuyện Tưởng Hinh?
Tần Hải Tuấn nhíu mày, cảm thấy cần tìm một chút thời gian, để nói rõ cho Lưu Trưng về cảm giác của mình đối với Tưởng Hinh.
"Không có ghét em, em suy nghĩ nhiều quá rồi." Lưu Trưng quay mắt về phía tường, biểu cảm nhăn nhó quái dị, ai có thể hiểu cho tâm trạng của anh đây.
Thật ra anh không trách Tần Hải Tuấn quá dài tình, anh trách mình tự làm bậy mà thôi.
"Vậy thì tại sao?" Tần Hải Tuấn từ phía sau ôm tới, vòng lấy eo Lưu Trưng.
Cậu và Lưu Trưng cao lớn giống nhau, thấp hơn chưa được nửa cái đầu, khi làm động tác này lại trông hài hòa lạ thường.
"Tại sao nào?" Lưu Trưng giả ngu.
"Tại sao không thân thiết với em, không ôm em." Tần Hải Tuấn trực tiếp làm rõ.
"Đờ...! Em coi như anh bị lãnh cảm* đi." Lưu Trưng mới nói xong, phía dưới liền bị người ta nắm chặt, x0a nắn hai lần lập tức đứng lên.
*Lãnh cảm: là biểu hiện của việc suy giảm h@m muốn tình d*c.
Bên tai vang lên tiếng cười nhạo của chàng trai: "Lãnh cảm?"
"..." Lưu Trưng úp trán lên tường, dùng sức kéo tay Tần Hải Tuấn ra, nhưng đối phương không chịu buông tay: "Tần Hải Tuấn, em đủ rồi." Anh tỏ ra vẻ tức giận.
"Lúc em ép anh thì anh sẽ tức giận, vậy em thì sao? Anh vẫn luôn bỏ qua bởi vì đoán rằng em sẽ không dám nổi giận, đúng không?" Tần Hải Tuấn buông tay ra nhưng cơ thể vẫn đè lên người Lưu Trưng như trước, cảm giác rất khổ sở.
"Bây giờ không phải lúc để nói điều này." Lưu Trưng hít thở sâu hai lần, cố gắng thu cảm giác phấn khích lại, anh không muốn dựng lều ra ngoài làm việc đâu.
"Vậy lúc nào thì được? Buổi tối? Ngày mai? Cho em đáp án đi." Tần Hải Tuấn đã