Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Tổng cộng hôn đến tám mươi cái


trước sau

Edit: Hạ Vy

______

Chương 100: Tổng cộng hôn đến tám mươi cái.

Thủ vệ thấy Mộ Chi Minh hồi phủ, kinh hãi: "Thiếu gia, sao chỉ có một mình ngài trở về?"

Mộ Chi Minh hỏi: "Phụ thân mẫu thân đâu?"

Gã sai vặt đáp: "Mười ngày trước Yến Quốc Công đã cùng với phu nhân về Mân Châu tế tổ rồi."

Đây có lẽ là tin vui đầu tiên mà Mộ Chi Minh nghe được trong mấy ngày qua, y nhẹ nhàng thở phào một hơi không nói gì nữa, ném ngựa và hành lý cho gã sai vặt, lập tức đi về thư phòng viết một tấu chương, dâng cho thiên tử, báo rằng chuyện đi sứ đã thanh công và chuyện sứ đoàn bị ám sát trên đường.

Nhưng khi y vừa đến thư phòng cầm lấy bút mực lên thì ở ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng và tiếng gọi hoảng hốt của Thải Vi: "Thiếu gia, thiếu gia, ngươi ở bên trong sao? Không tốt rồi, bên ngoài phủ có rất nhiều thị vệ đều đeo đao mặc võ bào đen tím!"


Võ bào tím đen là người của Bệ Ngạn Tư.

Mộ Chi Minh buông bút lông trong tay xuống, thầm nghĩ tai họa của kiếp này đến sớm hơn kiếp trước một năm.

Cùng lắm y cũng không quá ngạc nhiên, kiếp này y từ năm năm trước đã bắt đầu can thiệp triều chính ôm quyền, mà Thái Tử Phó Khải là một người tàn nhẫn, trong mắt không thể chứa nổi dù chỉ một hạt cát, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Hiền Vương duy trì từng bước đi lên trên.

Hiện giờ y lại đi sứ thành công, Thái Tử Phó Khải biết chuyện này e là sẽ phát điên lên, sao có thể không muốn nhanh chóng diệt trừ y cho sảng khoái chứ?

Mộ Chi Minh đi tới mở cửa phòng ra, thấy Thải Vi gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, giọng điệu nàng mang theo tiếng nức nỡ, lã chã chực khóc: "Thiếu gia, làm sao ngươi vừa mới hồi phủ đã xảy ra chuyện này? Hiện giờ lão gia và phu nhân không ở trong phủ, thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?"


Mộ Chi Minh trấn an nhìn nàng mỉm cười, thong thả ung dung nói: "Thải Vi tỷ, ngươi đừng vội cũng đừng lo lắng, nghe ta nói, ngươi đó, phải ở trong phòng mình cho tốt, đừng đi ra ngoài, nghe hiểu không? Nếu những thị vệ muốn đều tra cái gì đó, ngươi cứ để bọn họ lục soát, đừng cản cũng đừng xung đột với họ, được không?"

Thải Vi: "Nhưng thiếu gia..."

Mộ Chi Minh cong mắt, ôn ôn hòa hòa mà nói: "Được không?"

Thấy y thản nhiên như vậy, Thải Vi cảm thấy có một chút yên tâm khó tả, nàng gật đầu: "Được."

Mộ Chi Minh: "Đi đi, về phòng nghỉ ngơi đi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Mộ Chi Minh nhìn theo Thải Vi rời đi, sau đó mới nhanh như bay mà đi đến cửa chính.

Mặt trăng vĩnh cửu lơ lửng trong không trung, quét sạch bóng đem dài thâm thẫm, chỉ có tấm lưng của Mộ Chi Minh là thẳng như tùng, đứng trước phủ đệ Yến Quốc Công, bình tĩnh nhìn những người Bệ Ngạn Tư trước phủ, sau đó không kiêu ngạo, không siểm nịnh đối diện người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, không chút sợ hãi hỏi: "Không biết Hoắc đại nhân đêm
khuya đến thăm là vì chuyện gì?"


Hai tay của Hoắc Tân chấp sau lưng, giọng điệu như chuông lớn nói: "Mộ Chi Minh, ngươi biết tội chưa?"

Mộ Chi Minh mỉm cười: "Không biết, xin Hoắc đại nhân nói rõ."

Hoắc Tân: "Còn dám giả vờ, không sao, chờ ngươi vào đại lao Bệ Ngạn Tư rồi, ta có rất nhiều thời gian chờ ngươi mở miệng."

Nói đoạn, Hoắc Tân vung tay lên, hai gã thị vệ Bệ Ngạn Tư đã nhanh chóng đi đến vặn cánh tay của Mộ Chi Minh, ấn y quỳ gối xuống đất, mặt khác các thị vệ còn lại của Bệ Ngạn Tư chạy chậm vào phủ Yến Quốc Công.

Hoắc Tân bộc lộ bộ mặt hung ác: "Giải tội nhân Mộ Chi Minh về Bệ Ngạn Tư thẩm vấn, những người còn lại giam ở trong phủ, khắp nơi đều canh giữ tốt cho ta, ngay cả một con ruồi cũng không cho bay ra khỏi Mộ phủ!"

***

Chỉ một đêm, tình thế thay đổi chóng mặt, Quý Phi nương nương bị nhốt vào lãnh cung, thế tử Yến Quốc Công bị giam ở tù ngục, nhà cửa Mộ thị tan nát.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột như vậy, cho nên người khác tạm thời không biết chuyện này, chỉ nghĩ đây vẫn là một đêm bình thường như mọi ngày.

Và đối với Bùi Hàn Đường mà nói, nó vẫn như ngày thường.

Hôm nay hắn ta đi tuần tra phố hẻm cấm đi lại vào ban đêm, sau khi về phủ bèn cảm thấy mệt không chịu được, xoa xoa bả vai, áo ngoài cũng cởi ra chỉ còn một bộ trung y trên người, hắn ta ngồi ở bên giường cầm lấy đoản kiếm khắc trên ván gỗ đầu giường một gạch.

Bùi Hàn Đường đếm: "Tám mươi mốt ngày, một ngày hôn một cái, ừm, tổng cộng tám mươi mốt cái."

Hắn ta kỳ quái mà lẩm bẩm, sau đó lại không biết nghĩ gì mà nhếch mép cười, cảm thấy bản thân quá ngốc vội vỗ vỗ gương mặt áp xuống khóe miệng đang cong lên, sau đó mới thổi tắt nến chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng mà Bùi Hàn Đường vừa mới nằm xuống, lại nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh cào gõ.

"Ở đâu ra một con mèo hoang nửa đêm không ngủ, quấy nhiễu sự yên tĩnh của ta." Bùi Hàn Đường đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, chuẩn bị xua đuổi mèo hoang.

Nào ngờ hắn ta vừa mở cửa sổ ra đã đột nhiên bị bóng đen bên ngoài nhảy vào, bóng đen kia va vào Bùi Hàn Đường lăn trên mặt đất hai vòng, cuối cùng bóng đen đè chặt Bùi Hàn Đường ở dưới thân.

Sự việc xảy ra bất thình lình khiến Bùi Hàn Đường một thân mồ hôi lạnh, hắn ta nhanh chóng đứng dạy vươn tay muốn khống chế bóng đen, nào ngờ lại nghe bóng đen mở miệng nói: "Là ta..."

Động tác Bùi Hàn Đường bỗng dưng cứng lại, không dám nhúc nhích nửa phần, hắn ta chần chừ một lát, nhỏ giọng gọi:

"Vật nhỏ?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện