Edit: Hạ Vy
_____
Chương 110: Mau lên thời gian không đợi ai.
Tầm mắt của y ngay lập tức bị đoạt lấy, trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ, Mộ Chi Minh không thể thấy tay của người trước mắt, nên cảm thấy bàn tay vuốt ve trên người mình càng thêm nóng bỏng, không thể nhìn thấy môi của đối phương nhưng nó có thể dễ dàng tước lấy hô hấp của y, không thể nhìn thấy lưỡi của người nọ, nhưng lại cảm giác được từng xúc cảm mềm mại ở sườn cổ có thể trêu chọc du͙ƈ vọиɠ của người khác.
Cơ thể đang run lên từng đợt vì mẫn cảm, âm thanh rêи ɾỉ bất an khẽ trào ra, Mộ Chi Minh hoảng sợ vô cùng, vươn tay muốn kéo lụa đỏ trước mắt xuống, nào ngờ cổ tay lại bị giữ chặt.
"Đừng tháo, cứ để như vậy." Giọng nói của Cố Hách Viêm khàn khàn như mất tiếng, "Ngươi không nhìn thấy mặt ta sẽ có thể xem ta thành hắn."
Mộ Chi Minh: "...?"
Cái quái gì vậy?
Cái gì trở thành hắn?
Là bản thân nghe lầm hay Cố Hách Viêm nói sai rồi?
Mộ Chi Minh: "Cái gì hắn?"
Người phía trên cững đờ một cách rõ ràng.
Mộ Chi Minh phát hiện ra chỗ không thích hợp, kéo lụa đỏ trước mặt xuống, đè bả vai Cố Hách Viêm lại sau đó đẩy nửa cánh tay hắn ra, ngồi dậy hỏi: "Ngươi nói câu vừa rồi là có ý gì?"
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh: "Ngày thường ngươi im lặng ta cũng không truy cứu nhưng hôm nay thì không được, nếu ngươi không nói thì ta nhất định sẽ đánh vỡ lẩu niêu* đến cùng."
(*Đánh vỡ lẩu niêu [打破砂锅]: truy hỏi đến cùng đến khi có kết quả. Theo Baidu)
Cố Hách Viêm hít sâu một ngụm: "Ta biết, ta chỉ là thế thân của hắn."
"Cái gì? Cái quái gì? Cái gì? Thế thân cái gì?" Mộ Chi Minh vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, dường như không nghe hiểu lời hắn nói mà liên tục chớp mắt, mặt đầy bối rối, "Thế thân của ai? Hắn là ai?"
Cố Hách Viêm: "... Túc Vương."
Mộ Chi Minh trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, thân mình lập tức không ổn định, lảo đảo ngã xuống giường.
May mà Cố Hách Viêm nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm Mộ Chi Minh trở về.
"Vì sao?" Mộ Chi Minh vừa tức giận vừa lo lắng nắm lấy vạt áo sớm đã hỗn độn của Cố Hách Viêm, "Vì sao ngươi lại nghĩ ngươi vậy? Khụ khụ, vì sao?"
Cố Hách Viêm thấy y ho khan, luống cuống nói: "Ngươi đừng tức giận."
"Ta không tức giận, ta rất bình tĩnh, ngươi mau nói cho ta biết vì sao, mau nói." Mộ Chi Minh hít sâu bình phục kích động lại.
Cố Hách Viêm cân nhắc một lát: "Kiếp trước ngươi và Túc Vương cuối cùng... có phải thành thân hay không..."
Mộ Chi Minh: "Ngừng! Tốt nhất ngươi đừng nói nữa."
Cố Hách Viêm: "..."
Giờ này ngày này, Mộ Chi Minh đột nhiên phản ứng lại.
Vì sao mỗi khi Cố Hách Viêm nhìn mình, chỗ sau trong đôi mắt lại cất giấu một bi thương không thể giải thích được.
Vì sao rõ ràng Cố Hách Viêm thích mình, nhưng lại im miệng không nói, nửa điểm không biểu lộ.
Vì sao lúc đi sứ, bộ dạng sau khi dịch dung của Cố Hách Viêm lại có vài phần giống Phó Nghệ.
Không khí vừa rồi còn ái muội không rõ hiện tại áp lực đến mức ánh nến cũng hoảng loạn run rẩy, Cố Hách Viêm rũ mắt: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra bên ngoài ngồi." Nói đoạn hắn đứng dậy xuống giường muốn rời đi.
Mộ Chi Minh dở khóc dở cười: "Ngươi trở lại cho ta."
Cố Hách Viêm đi rồi chợt quay lại đứng bên giường.
Mộ Chi Minh không khỏi phân trần mà kéo hắn lên giường: "Cố tướng quân, hai ta đã bái đường, rượu hợp cẩn cũng đã uống, đã là nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hiện tại ngươi muốn chạy? Muộn rồi!"
Cố Hách Viêm cúi đầu: "... Ngươi thấy ta sẽ tức giận, ta tránh đi..."
Mộ Chi Minh đỡ trán.
Y thở dài,
nghiêm mặt nói: "Ta vốn muốn đợi sau khi đại hôn nói cho ngươi biết, dù gì cũng là chuyện bi thương, hiện tại xem ra một khắc cũng không chờ được, Hách Viêm, ngươi có biết kiếp trước ta chết ra sao không?"
Cố Hách Viêm ngẩng đầu nhìn y.
Mộ Chi Minh mỉm cười, bất đắc dĩ chua xót nói: "Ngươi có phải cho rằng ta sống thọ và chết tại nhà, cả đời hạnh phúc hay không?"
Nói xong, Mộ Chi Minh mang từng chuyện xảy ra của mình trong kiếp trước nói hết cho Cố Hách Viêm.
Thảm án một nhà Mộ gia.
Kể cũng không dài lắm, chỉ có vài từ ngắn ngủi để khái quái lại.
Nhưng lời nói ra lại tựa máu, mỗi một câu đều rất đau lòng.
Mộ Chi Minh nói rất bình tĩnh, những đau khổ y chưa từng nói, chỉ nói cho Cố Hách Viêm biết, bản thân đã nghe Hoắc Tân ở lao ngục nói là do Phó Nghệ ngụy tạo chứng cứ, y cũng không muốn sống tạm, vì vậy sau đó đã cắt cổ tay chết trên đường lưu đày.
Tuyết phủ đầy đất rất lạnh, cổ tay rất đau, nhưng y không nói.
Nào ngờ chờ đến khi y nói xong, Cố Hách Viêm vẫn nắm lấy cổ tay của y, giọng nói run rẩy: "Ngươi... chịu khổ rồi..."
Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại chứa đựng rất nhiều sự không đành lòng, xót xa và đau buồn.
"Đều đã qua." Mộ Chi Minh chẳng hề để ý mà cười cười.
Cố Hách Viêm chỉ cảm thấy đau thấu tâm can: "... Ta không biết, cái gì ta cũng không biết..."
Mộ Chi Minh: "Ngươi đương nhiên không biết, ngươi tuổi còn trẻ đã da ngựa bọc thây, sao biết được?"
Cố Hách Viêm nhắm mắt cắn răng, thống khổ vạn phần.
"Chỉ là ta không rõ." Mộ Chi Minh mỉm cười đi tới, hai tay ôm mặt của Cố Hách Viêm để hắn nhìn mình, "Kiếp trước hiểu lầm thì thôi đi, vì sao kiếp này ngươi lại cảm thấy ta thích người khác? Là sự vui mừng của ta đối với Cố tướng quân không rõ ràng sao? Xem ra ta phải nổ lực hơn mới được."
Lời nói của Cố Hách Viêm phun ra nuốt vào: "Nhưng... ngày ấy... sau khi uống say... gọi ta là Nghệ ca ca..."
Mộ Chi Minh: "Dập ca ca? Cái gì? Ta thật sự không biết liêm sỉ và lễ nghi mà gọi ngươi là Dập ca ca? Thật là uống say hỏng việc... chỉ là điều này không phải chứng minh ta thích ngươi sao?"
Cố Hách Viêm: "... Nghệ..."
Mộ Chi Minh: "Đúng vậy, Dập, danh của ngươi không phải Dục Dập sao?"
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh nhìn vẻ mặt hắn kinh ngạc, bộ dạng trợn mắt há hộc mồm không khỏi cảm thấy kinh hỉ, thầm nghĩ thì ra Cố Hách Viêm cũng không phải thời thời khắc khắc đều mặt vô biểu tình, nghĩ vậy y càng cảm thấy bộ dạng bản thân không nhìn thấy ngày thường của hắn quả nhiên càng thêm động tình, không nhịn được bèn hôn đối phương một cái, cười nói: "Cố tướng quân, ngươi nhìn đi, hoa chúc đã châm một nửa, nên cởi bỏ hiểu lầm cũng đã giải quyết, thời gian không đợi một ai hiện tại đã nửa đêm rồi, ngươi còn không cho ta một đêm động phòng hoa chúc cả đời khó quên sao?"
____
Hôm nay tận 6 chương lận đấy các bác ạ :))