Edit+Beta: Hạ Vy
______
Chương 137: Rõ ràng y rất mạnh mẽ.
Khi Mộ Chi Minh rời khỏi phủ Túc Vương trở lại Hầu phủ thì mặt trời đã lặn xuống, bởi vì đầu gối đau quỳ lâu hơi đau nên khi xuống xe ngựa không kìm được mà lảo đảo một cái, Văn Hạc Âm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y: "Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"
Mộ Chi Minh đứng vững, cười nói: "Không sao."
Văn Hạc Âm: "Đầu gối có phải rất đau không? Hôm qua ngươi quỳ trước phủ Ngự sử đại phu* lâu như vậy, ta đã biết nhất định sắp có chuyện lớn, thật là làm ta lo lắng chết mất, chúng ta mau chóng vào phòng lấy khăn nóng đắp một chút đi."
(*Ngự sử đại phu: chuyên can gián, kiểm soát quan lại)
Mộ Chi Minh: "Được."
Văn Hạc Âm dìu cánh tay y: "Tuyết rơi bậc thang rất trơn, thiếu gia đi chậm một chút."
Mộ Chi Minh thở ra một hơi trắng, ngước mắt nhìn lên, thấy trên lưng hai con sư tử đá trước phủ đầy tuyết trắng, sinh động như thật, mồm miệng treo một lớp băng mỏng, y nhẹ giọng: "Tuyết cứ rơi đã nhiều ngày."
Văn Hạc Âm: "Ta nghe lão nhân nói, mùa đông năm nay nhất định sẽ rất lạnh."
Mộ Chi Minh nói: "Đúng vậy, đi thôi, vào phủ, A Âm, ngươi đỡ ta một chút."
"Được." Văn Hạc Âm khoác cánh tay Mộ Chi Minh lên bả vai, cùng y vào phủ.
Có người hầu chạy chậm lại đây: "Hầu gia, Hạ đại phu tới, đang chờ ngài ở chính sảnh."
Mộ Chi Minh: "Mời ngài ấy tới sương phòng của ta."
Người hầu gật đầu: "Vâng."
Trong sương phòng, chậu than đặt trước giường xua tan đi cái lạnh trong không khí, Mộ Chi Minh ngồi ở bên giường, cuốn ống quần lên, hai đầu gối y đều bị bầm tím, giống như màu đen tím của trái cây hư thối, thật sự nhìn rất ghê người, Hạ đại phu một bên giúp y bôi thuốc một bên thở dài: "Nếu Tướng quân nhìn thấy thì sẽ đau lòng rất nhiều."
Mộ Chi Minh cười cười, hỏi: "Hạ đại phu, thuốc lần trước ta nhờ ngài tìm có tìm được không?"
Hạ đại phu liên tục gật đầu: "Có, có." Hắn nói xong bèn lấy từ trong lồng ngực ra một bình sứ nhỏ đưa cho Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh vừa tiếp nhận đã nghe thấy Hạ Thiên Vô nói: "Hộ thân hoàn, uống một viên có thể ngăn được đau đớn do ngoại thương, hiệu quả một canh giờ."
Mộ Chi Minh hỏi: "Uống trước cũng có hiệu quả, đúng không?"
"Đúng vậy." Hạ Thiên Vô gật đầu.
Mộ Chi Minh: "Đa tạ, mấy ngày nữa ta sợ là sẽ phải làm phiền Hạ đại phu chăm sóc."
Hạ Thiên Vô lo lắng hỏi: "Hầu gia, ngươi đang tính toán cái gì vậy?"
Mộ Chi Minh cười cười: "Ta muốn làm hết khả năng của mình để cứu Tướng quân khỏi ngục."
***
Mùng chín tháng giêng, bách quan diện thánh, Thái Hòa Cung mở cửa, ánh nắng mờ nhạt.
Điện Tuyên Chính, Thái tử Phó Khải ngồi ngay ngắn ở kim bích huy hàng trên long ỷ, hai tay gã ta vịn bên sườn, cảm thấy trời đông giá rét, chiếc ghế này cũng lạnh đến thấu xương.
Suy cho cùng cũng là gã ta suy nghĩ nông cạn, cái ghế dựa này đâu cần phải lúc vào đông mới cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Thái tử nhìn xuống, thấy bách quan chúng thần đứng hai bên trái phải theo thứ tự, tất cả cung kính mà cúi đầu, không một ai dám ngẩng mặt nhìn gã ta.
Cho đến hôm nay, Phó Khải mới chân chính hiểu rõ cái gì gọi là vị cao tắc thân tôn.
Đám quan viên bắt đầu khải tấu, sau đó quay trở lại trong hàng cho đến khi không ai đứng ra.
Trong điện tĩnh chốc lát, chợt thái giám bên cạnh nói: "Có tấu chương ban ra, không..."
Đúng lúc này, sau khi quan văn cuối cùng của Lễ Bộ thị lang vào vị trí, có một người ngồi dậy ngẩng đầu, dáng người như trúc, chậm rãi đi đến chính giữa Điện Tuyên Chính.
Dưới thiên uy, không thể nghĩ được phải cần bao nhiêu dũng khí, nhưng người này, bước chân kiên định, ánh mắt kiên nghị, trên mặt không hề có chút sợ hãi.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều dừng trên người y.
Giọng nói của Mộ Chi Minh trong trẻo: "Khởi bẩm thái tử điện hạ, thần có việc tấu."
"Lớn mật!" Phó Khải đánh thật mạnh trên long ỷ, "Người không có chức quan không thể thượng triều, cấm quân đâu?"
Cấm quân ở bên ngoài nghe thấy âm thanh vội chạy tới, chuôi kiếm đánh vào khôi giáp, vang lên âm thanh khiến người ta rùng mình.
Mộ Chi Minh cởϊ áσ choàng, hai đầu gối quỳ mạnh xuống đất, y không chút sợ hãi nói: "Thái tử, thần không phải tới luận chính mà là có oan muốn tố, Thái Tổ từng có pháp lệnh, hễ là người cáo ngự trạng thì không thể đuổi đi!"
Phó Khải: "Làm càn!"
Mộ Chi Minh: "Chẳng lẽ Thái tử muốn làm trái mệnh lệnh của Thái Tổ?!"
Mắt thấy cấm quân muốn bắt lấy Mộ Chi Minh, một vị Lễ Bộ thị lang bước ra khỏi hàng hành lễ, giọng nói của người đó chút chút run rẩy do sợ hãi nhưng vẫn kiên trì nói: "Thái tử điện hạ, tổ tiên thật sự có ban bố lệnh này."
Trong mắt Phó Khải xuất hiện một tia sáng lạnh lẽo.
Mộ Chi Minh ban đầu đã từng nhậm chức ở Lễ Bộ, quả nhiên vẫn còn để lại vây cánh, lẽ ra gã ta nên động vào Lễ Bộ trước!
Lễ Bộ thị lang vừa dứt lời, lại có một người bước ra khỏi hàng.
Đó là Ngự sử đại phu Tống đại nhân.
Tống đại nhân là lão thần ở hai triều, mái tóc trắng xóa, xưa nay là người luôn bình tiết cẩn thận.
Ánh mắt Phó Khải rơi trên người ông ấy, trong lòng kinh ngạc: Cái gì? Chẳng lẽ ông ta cũng muốn nói giúp cho Mộ Chi Minh?
Tống đại nhân trước tiên hành lễ với Thái tử, sau đó nhìn Mộ Chi Minh: "Tuyên Ninh hầu, tổ tiên thật sự đã ban lệnh này, nhưng tổ tiên cũng đã nói qua, người cáo ngựa trạng phải là oan lớn, cần lăn đinh bản cho thấy quyết tâm mới có thể trần thuật oan tình, Tuyên Ninh hầu, ngươi đã nghĩ đến chưa?"
Một câu nói, giống như tạt một gáo nước lạnh vào trong chảo dầu đang nóng, khiến văn võ trong triều cả kinh, hoảng sợ trong lòng.
Mộ Chi Minh nhìn Tống đại nhân một cái, vậy mà lại im lặng không hề nói gì, tựa như không nghĩ tới sẽ bị làm khó dễ như vậy.
Phó Khải nghe vậy định thần, bởi vì sự xuất hiện quá bất ngờ của Mộ Chi Minh ở Điện Tuyên Chính khiến gã ta cảm thấy hoảng loạn, thế cục bây giờ xoay chuyển làm gã ta an tâm không ít.
Con người luôn đắc ý bởi vì chiếm được thế thượng phong.
Trước tiên Phó Khải lệnh cấm quân lui xuống, nhìn Mộ Chi Minh, thấy y không trả lời Tống đại nhân, lường trước Mộ Chi Minh sẽ không nghĩ tới khó khăn này, vì thế nói: "Được, vậy thì làm theo mệnh lệnh của Thái Tổ, nếu ngươi muốn cáo ngự trạng thì ta để ngươi cáo, nhưng quy củ trước khi trình bày oan tình không thể bỏ, người đâu, đem đinh bản tới điện."
Gã ta không tin, một cẩm y ngọc thực từ nhỏ đến lớn như Mộ Chi Minh sẽ lăn đinh bản, càng không tin sau khi lăn đinh bản Mộ Chi Minh có thể nói ra lời.
Không bao lâu sau, một tấm ván gỗ ước chừng một mét đóng đầy đinh được đưa đến Điện Tuyên Chính, đinh sắc lạnh lẽo dày đặc có thể thứ thịt xẻo da. Trong điện an tĩnh đến mức ngay cả tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, không ít văn thần chưa từng thấy qua loại vũ khí hung ác sắc bén này, tất cả đều lộ vẻ mặt không đành lòng.
Tống đại nhân giương mắt nhìn Mộ Chi Minh.
Ông ấy nhớ tới mấy ngày trước, Mộ Chi Minh vì muốn gặp mình mà đã quỳ dưới tuyết trước phủ suốt hai canh giờ.
Hết cách, ông ấy chỉ đành gặp mặt Mộ Chi Minh một lần.
Mộ Chi Minh nói: "Ta muốn nhờ Tống đại nhân khi thượng triều nói với ta một câu."
Tống đại nhân: "Ngươi muốn ta ở ngự tiền giúp Cố tướng quân cầu tình?"
Mộ Chi Minh: "Không, ta chỉ là hy vọng Tống đại nhân đem chuyện cần phải lăn đinh bản trước khi cáo ngự trạng nói ra."
Tống đại nhân đại kinh thất sắc: "Ngươi nói cái gì? Nếu ta nói ra việc này thì chắc chắn Thái tử sẽ ép ngươi lăn đinh bản!"
Mộ Chi Minh gằn từng chữ một: "Ta đúng là muốn cho hắn ép! Chỉ có khi ta
lăn qua đinh bản Thái tử mới bằng lòng để ta nói chuyện, ta mới có thể trần thuật oan tình mà không bị cấm quân kéo ra đại điện."
Mà hiện giờ, Mộ Chi Minh đã toại nguyện.
Vừa rồi y không nói gì đều là giả vờ, hiện giờ vừa nhấc mắt, chỗ sâu nhất trong đáy mắt biểu lộ sự kiên quyết khiến Phó Khải ngẩn ra.
Mộ Chi Minh cởϊ áσ ngoài xuống, chỉ chừa lại trung y mỏng manh đi đến đứng trước đinh bản, tâm kiên định như sắt, y hít sâu một hơi, cả triều náo lên trong tiếng người nằm xuống đinh bản!
Phó Khải ngạc nhiên mà đứng dậy, sau một lúc lâu mới ngồi trở lại trên long ỷ.
Chỉ là lúc mới nằm xuống, từ bả vai đến sau eo của Mộ Chi Minh đều bị những cây đinh sắc bén đâm cho đau đớn, lúc còn đang quay cuồng thì đinh sắc đã đâm vào da từng vết một, máu tươi chảy ra, những cây đinh trên người y tạo ra những vết thương sâu cạn khác nhau, mặc dù đã uống thuốc trước đó, nhưng Mộ Chi Minh vẫn cảm thấy đau đớn, tựa vạn kiếm tỏa cốt.
Sau khi lăn qua đinh bản chiếc trung y vốn màu tuyết trắng ban đầu của Mộ Chi Minh nhuộm thành màu máu tươi ghê người, y lại không dám chần chừ một khắc, hai tay run rẩy mà chống lấy thân mình, mặc lại ngoại bào, may mà hộ thân hoàn có hiệu quả ngay sau đó, thân thể dần dần chỉ cảm thấy máu chảy ra từ miệng vết thương, đau đớn cũng giảm bớt, không còn là không thể chịu được nữa.
Y một lần nữa quỳ xuống, quỳ trên tấm thảm đã thấm đẫm máu tươi, quỳ trong đại điện tràn ngập mùi máu, xung quanh y là bách quan văn võ của Đại Tấn, phía sau là dụng cụ hành hình hung ác vẫn đang rỉ máu, y hít vào một hơi, lời nói leng keng mở miệng: "Người từng nhậm chức Vũ Lâm đại tướng quân Cố Hách Viêm bị án oan mưu nghịch, xin Thái tử phúc thẩm tra rõ, trả lại cho quân sự trong sạch!"
Phó Khải cắn chặt răng khanh khách rung động, rít gào nói: "Bị oan cái gì, tội nhân Cố Hách Viêm lãnh binh đến biên cương Tây Nam, xác thật có việc này!"
"Đúng!" Tuy rằng đang quỳ, nhưng khí thế của Mộ Chi Minh vẫn không thua chút nào, "Nhưng Hoàng Thượng từng có khẩu dụ, Vũ Lâm đại tướng quân có thể tự mình phân bổ một vạn tướng sĩ viện trợ biên cương không cần bẩm báo với Hoàng Thượng, Tướng quân dẫn tướng sĩ đến Tây Nam vừa đúng một vạn người, có tội gì?"
Sắc mặt Phó Khải cực kém: "Nhưng hắn cùng Thục Quân Vương mưu nghịch, chuyện này là tội lớn thiên cổ!"
Lời nói của Mộ Chi Minh kích động: "Xin hỏi Thái tử, việc Tướng quân đi biên cương Tây Nam đã qua bốn năm, trong bốn năm này hắn đã làm chuyện gì mà có thể khiến Thái tử ngay cả điều tra cũng không có đã chắc chắn hắn mưu nghịch như vậy?!"
Phó Khải: "Có lòng mưu nghịch chính là tội! Chẳng lẽ ta phải chờ đến lúc hắn mưu nghịch xong mới mất bò lo làm chuồng sao!"
"Lòng mưu nghịch." Biểu cảm của Mộ Chi Minh bi thương, "Được, ta nhắc Thái tử nhớ, ngài cho rằng Tướng quân có lòng mưu nghịch, vậy trong bốn năm qua hắn đã làm chuyện gì, hắn dồn dập đánh thắng đẩy lùi Tây Nhung, Câu Cát, chờ lang hộ quốc, lấy máu thịt của mình đẩy thiết kỵ của dị tộc ra ngoài biên cương, để lãnh thổ của Đại Tấn không bị thu nhỏ, để tôn nghiêm của Đại Tấn không bị giẫm đạp, trong lúc đó hắn bị thương hôn mê ba lần, mỗi lần quân y đều cảm thấy hắn gần như không sống được. Ngoại trừ chinh chiến, hắn còn xây dựng biên cương, khởi công xây dựng thủy lợi, tích trữ lương thực, luyện binh, để cho bá tánh ở biên cương mấy năm nay có thể an cư lạc nghiệp!"
Phó Khải vì tức giận mà rống giận lên, cơ bắp trên mặt cũng run rẩy: "Câm miệng! Ở trên đại điện, há là nơi để cho ngươi làm càn!"
"Thái tử điện hạ!" Mộ Chi Minh bi phẫn nói, "Hai mươi mốt năm trước, tổ phụ* của Cố Hách Viêm, Cố Diễm tử trận! Mười chín năm trước, là thúc thúc của hắn, Cố Sí tử trận khi chỉ mới hai mươi chín tuổi! Sáu năm trước là phụ thân Cố Mâu tử trận! Cả nhà Cố gia trung liệt, hiện giờ chỉ còn một mình Cố Hách Viêm! Cố thị chưa bao giờ có lỗi với Đại Tấn!"
(*Tổ phụ: ông nội)
Từng chữ từng chữ khóc hết nước mắt, từng câu như máu thấm khắp nơi!
Văn võ cả triều không dám di chuyển!
Tác dụng của hộ thân hoàn biến mất, Mộ Chi Minh cảm thấy từng trận đau đớn ăn mòn cơ thể, y biết bản thân đã không còn nhiều thời gian, vì vậy đột nhiên quỳ gối xuống, hai bàn tay chạm đất, dập đầu thật mạnh, mạnh đến mức cả triều kinh hồn táng đảm, y nói: "Mặt trời sáng tỏ! Khẩn cầu Thái tử điện hạ phúc thẩm án mưu nghịch của Cố tướng quân! Để trung cốt không bao giờ lạnh!"
Đúng lúc này, Đại Lý Tự khanh đi ra khỏi hàng, quỳ phía sau Mộ Chi Minh: "Thải tử điện hạ! Chuyện Cố tướng quân mưu nghịch, quả thật chứng cứ không đủ, nhiều điểu đáng nghi ngờ! Không nên kết luận ngay lập tức!"
Phó Khải tức giận đến mức ngón tay chỉ ra mang chút run rẩy: "Ngươi... các ngươi!"
Đại Lý Tự Khanh dứt lời, càng nhiều văn thần võ tướng đứng ra vị trí nói giúp.
Mỗi một tiếng đều là lời tán thành phúc thẩm.
Thế gian này, chỉ có nhân tâm sở hướng* mới có thể đối kháng với kẻ nắm hết quyền hành.
(*Nhân tâm sở hướng [人心所向]: Theo suy nghĩ nhận được sự ủng hộ, lòng tin của nhiều người. Theo Baidu)
Mộ Chi Minh vẫn duy trì tư thế dập đầu như cũ, xoang mũi y dày đặc mùi máu tươi, đau đớn đến mức cả người phát run phải cắn răng mới có thể chịu được, nhưng y không quan tâm đến nó.
Y biết y đã làm được.
Có lẽ náo động như vậy không đủ để Phó Khải lập tức thả Cố Hách Viêm khỏi lao ngục.
Nhưng sau này, Phó Khải chắc chắn sẽ không dám xử quyết Cố Hách Viêm ngay lập tức.
Y chỉ cần Cố Hách Viêm sống, chỉ cần Cố Hách Viêm có thể sống lâu một tí, sau đó y sẽ nghĩ cách, y...
Qua lúc sau mọi suy nghĩ đều dần chìm vào bóng tội, thân thể Mộ Chi Minh gục xuống, ngất xĩu ngay trong vũng máu.
***
Lúc Mộ Chi Minh ngất xỉu, trong Dưỡng Tâm Điện, Quý Phi nương nương canh giữ bên long sàng đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan.
Nàng quay đầu nhìn lại, sự ngạc nhiên lập tức dâng lên trong con mắt sáng.
"Hoàng Thượng! Ngài tỉnh rồi!"
______
Tuần sau Cố tướng quân về nha và một nồi cơm chó ụp mặt :))