Sau khi Cố Hách Viêm rời khỏi Mộ phủ, Mộ Chi Minh bèn cảm thấy trong lòng tự nhiên trống trơn, y trở về sương phòng cất kiếm gỗ đi, đang lúc còn đang suy nghĩ cách để tống cái chán cả ngày này thì Văn Hạc Âm đến gõ cửa, sau đó bước nhanh đến sương phòng, gọi lớn: “Thiếu gia, thiếu gia.”
“A Âm, làm sao vậy?” Mộ Chi Minh nghi hoặc, “Cứ gấp như thế.”
Văn Hạc Âm nói: “Mặc công tử phái người tới mời ngươi đến Thiên Cơ Các một chuyến.”
Gương mặt Mộ Chi Minh lộ rõ vẻ do dự: “Chuyện này…”
Văn Hạc Âm nghi hoặc: “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Mấy ngày trước không phải đều rất hưng phấn mà đi thẳng đến Thiên Cơ Các à? Vì sao hôm nay Mặc công tử tới mời lại không đi thế?”
Mộ Chi Minh ngượng ngùng cười cười: “Không biết khi nào Hách Viêm mới hồi phủ, nếu lúc hắn hồi phủ ta lại ở Thiên Cơ Các thì chắc chắn hắn sẽ cảm thấy mất mát, nói không chừng còn rối rắm nghĩ nguyên nhân ta lại đi, cho nên hôm nay vẫn nên từ chối đi, ngày khác sẽ tới cửa tạ tội.”
Văn Hạc Âm: “Nhưng người mà Mặc công tử phái tới nói với ta, nỏ thú ngày săn nguyệt ngươi đưa đến đã tu sửa xong rồi kêu ngươi qua đó nhìn xem.”
“Cái gì?!” Hai tròng mắt Mộ Chi Minh trợn tròn chợt hét thành tiếng, trong lúc nhất thời kích động cũng không rảnh lo mấy chuyện kia, mừng rỡ như điên mà đứng lên, vội vàng đi ra ngoài, “A Âm, chúng ta đi Thiên Cơ Các!”
***
Hoàng cung uy nghiêm, nơi có chu manh ngói xanh cao lớn chót vót, lúc Cố Hách Viêm ở tường thành đi đến điện Tuyên Chính đến khi trở ra thì đã hết nửa ngày.
Cố Hách Viêm một mình đứng trước của Thái Hòa Cung, vạn dặm không mây, mặt trời chói chang, hắn ngẩng đầu nhìn lên lưu ly ngói tựa kim lân, bỗng nhiên nhớ tới tết Thượng Nguyên ngày ấy, Phạn âm nổi bốn phía, ngọn đèn dầu của vạn nhà chạy dài vạn dặm, thế gian đèn đuốc rực rỡ, Mộ Chi Minh tươi cười nói với hắn: “Tướng quân ngươi nhìn đi, đây chính là Đại Tấn mà ngươi bảo vệ.”
Cố Hách Viêm thu hồi ánh mắt, tấm lưng thẳng tắp đi nhanh bước qua chiếc cầu hình vòm bằng cẩm thạch khắc cửu long ra khỏi cung thành, phi ngựa đến phủ Hiền Vương.
Sau khi Hiền Vương Phó Tế An biết Cố Hách Viêm đến thăm bèn dò hỏi nô bộc đến báo cáo: “Tuyên Ninh hầu có đi cùng không?”
Nô bộc nói: “Hồi điện hạ, không có, chỉ có một mình Tướng quân.”
“Cái gì?” Phó Tế An kinh ngạc không thôi.
Vì sao Cố Hách Viêm lại một mình tới tìm cậu ta?
Phó Tế An không dám chậm trễ đi đến chính sảnh của phủ Hiền Vương gặp Cố Hách Viêm.
Phó Tế An hàn huyên hai câu với Cố Hách Viêm, sai người lấy lá trà và bánh ngon nhất đến chiêu đãi, hiền lành nói: “Cố tướng quân, đã lâu không gặp Tuyên Ninh hầu, gần đây huynh ấy có tốt không?”
Cố Hách Viêm: “Y rất tốt.”
Phó Tế An: “Có câu không có việc gì không đăng tam bảo điện*, không biết Tướng quân tới nơi này là vì chuyện gì?”
(*Không có việc không lên điện Tam Bảo (vô sự bất đăng Tam Bảo điện). Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành.Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.)Nào ngờ lúc Cố Hách Viêm mở miệng lại khiến Phó Tế An sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Cố Hách Viêm nói: “Túc Vương giam cầm Túc Vương phi Tương thị, lấy tánh mạng của nàng ta như một con bài uy hiếp bức bách Thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn phát động võ đấu chính biến*, cướp lấy ngôi vị Hoàng Đế.”
(*Võ đấu chính biến: đại khải như đảo chính vậy á)Phó Tế An nghẹn họng trân trối nhìn hắn, khoé miệng chỉ biết hút khí chứ không biết thở ra, qua nửa ngày cũng không thể hồi phục tinh thần với câu nói ngắn ngủi này.
Nhưng mà lời nói lúc sau của Cố Hách Viêm lại càng khiến Phó Tế An hoang mang khó hiểu thêm.
Phó Tế An: “Tướng quân, việc này thật sự kinh thế hãi tục, tuyệt đối không thể dễ dàng chắc chắn, Tướng quân có chứng cứ không?”
Thế nhưng thần sắc của Cố Hách Viêm lại đạm nhiên mà lắc đầu.
Không có chứng cứ, nghĩa là đuối lý, mà đuối lý nghĩa là không thể tin.
Phó Tế An: “Vậy vì sao Tướng quân lại biết ý đồ của Túc Vương? Theo như ta biết ngài và Tức Vương ngày thường hoàn toàn không có qua lại.”
Cố Hách Viêm: “Mộ Chi Minh nói cho ta.”
“Cái gì?” Phó Tế An ngạc nhiên, cậu ta vì đau đầu mà tay ấn trên trán, một lát sau mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nói, “Nhưng sau khi Tuyên Ninh hầu mất trí nhớ đã không hỏi triều chính chỉ kết giao nhân sĩ trong giang hồ, huynh ấy biết được tin tức này từ chỗ nào?”
Cố Hách Viêm: “Một ngày trước lúc y mất trí nhớ đã nói với ta.”
Phó Tế An nghiêm túc nói: “Tướng quân, Tuyên Ninh hầu đã mất trí nhớ một tháng, trong lúc này ta còn gặp qua hoàng tẩu, tuy hoàng tẩu nhát gan hướng nội, người không thích sẽ không nói chuyện, nhưng ta chắc chắn tỷ ấy vẫn không bị giam cầm.”
Cố Hách Viêm trầm mặc một lúc lâu mới nói một câu khiến Phó Tế An cảm thấy hắn có phải đã điên rồi không.
Cố Hách Viêm nói: “Đây là chuyện xảy ra sau này.”
“Cố tướng quân.” Hai tay của Phó Tế An nắm chặt tay nắm của ghế bành, lúc này mới áp xuống xúc động muốn đứng lên vì lời vu khống, “Chỉ tội lại không có chứng cứ đã sinh ra hiềm khích bôi nhọ, Tướng quân ngài làm sao có thể khiến ta tin những lời thần thoại lực loại này?”
Cố Hách Viêm đối mặt với lời trách hỏi của Phó Tế An có vẻ rất bình tĩnh, hắn nói: “Hiền Vương điện hạ, ta chỉ nói chuyện ta biết cho ngài, cũng không trông cậy ngài sẽ tin tưởng ngay lập tức, nhưng chỉ cần ngài có thể thiết hạ phòng bị thì đều có thể phòng ngừa chu đáo có lợi cho mình.”
Phó Tế An cứng họng một lúc lâu, hỏi: “Tướng quân lần này đến đây là vì muốn báo chuyện này cho ta sao?”
Cố Hách Viêm: “Còn một chuyện muốn nhờ.”
Phó Tế An: “Tướng quân cứ nói đừng ngại.”
Từ lúc Cố Hách Viêm bước vào phủ Hiền Vương cho tới này biểu cảm luôn đạm nhiên lạnh nhạt, tựa như gặp phải trời long đất lở cũng có thể sừng sững bất động, nhưng lúc nói ra câu này, hắn lại cúi đầu làm ra vẻ khẩn cầu cực kỳ cấp thiết: “Ta muốn xin ngài giúp ta chăm sóc Mộ Chi Minh cho tốt.”
***
Mộ Chi Minh trở lại Mộ phủ với Văn Hạc Âm chuyện thứ nhất làm chính là hỏi nô bộc phủ đệ: “Tướng quân hồi phủ chưa?”
Nô bộc nói: “Về rồi.”
Một tay Mộ Chi Minh đỡ trán.
Y lại hỏi: “Tướng quân có biết ta đến Thiên Cơ Các không?”
Nô bộc nói: “Biết á, Tướng quân vừa hồi phủ đã hỏi thiếu gia ở đâu!”
Hai tay Mộ Chi Minh che mặt.
Văn Hạc Âm: “Thiếu gia, vừa đúng lúc đó, nói tin tức tốt này cho Tướng quân biết.”
Mộ Chi Minh: “Vốn dĩ ta định tiêu tốn chút tâm tư cho hắn một kinh hỉ, chứ không phải đem chuyện này đi bình ổn phẫn uất và sầu muộn của hắn.”
Văn Hạc Âm: “Thiếu gia, chỉ cần là tâm ý của ngươi, đối với tướng quân mà nói đều đã là kinh hỉ rồi, không cần tốn tâm tư đâu.”
Mộ Chi Minh sửng sốt, mỉm cười vươn tay véo gương mặt của Văn Hạc Âm: “Từ khi nào mà A Âm có thể nói như vậy, ta thế mà lại không theo kịp ngươi, đúng, ngươi nói đúng.”
Y ổn định tinh thần đẩy cửa đi vào sương phòng, liếc mắt một cái đã thấy Cố Hách Viêm đứng ở cửa sổ bằng gỗ mở rộng chờ mình.
Hoàng hôn bao trùm
khắp phòng, tà dương nghiêng về phía tây mênh mông rơi trên người Cố Hách Viêm, mái tóc và bả vai của hắn đều nhiễm màu ráng chiều, dường như được tắm trong ngọn lửa nóng rực.
Cố Hách Viêm nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại bèn thấy Mộ Chi Minh, hai tròng mắt vốn dĩ đạm mạc nhìn ngoài cửa sổ lại vì bóng dáng này ánh vào mà run rẩy: “Ngươi…”
“Ta đi Thiên Cơ Các.” Mộ Chi Minh chủ động thú nhận.
Cố Hách Viêm: “…”
Mộ Chi Minh đi lên kéo Cố Hách Viêm ngồi xuống cạnh bàn, tay nắm chặt thành quyền đến bên môi hắng giọng, nghiêm túc nói: “Vốn dĩ ta muốn mấy ngày tới sẽ tìm một ngày lành nói cho ngươi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói với ngươi hôm nay đi.”
Cố Hách Viêm: “Cái gì?”
Mộ Chi Minh đứng lên: “Ngươi ngồi ở đây chờ ta một lát.”
Dứt lời, y thần thần bí bí đi ra sương phòng, một lát sau lại ôm một cái rương gỗ trở về đặt nó trên bàn.
Gương mặt Cố Hách Viêm lộ vẻ nghi hoặc, nhìn rương gỗ trước mặt lại nhìn Mộ Chi Minh đang hân hoan cười đến cong mắt với hắn.
Mộ Chi Minh: “Hách Viêm, đoán xem bên trong là vật gì.”
Cố Hách Viêm lắc đầu, hắn đoán không ra.
Mộ Chi Minh không giấu giếm nữa mở rương gỗ ra.
Cố Hách Viêm nhìn vào trong lộ rõ thần sắc kinh ngạc.
Là nỏ thú ngày săn nguyệt lẳng lặng nằm bên trong.
Một vật cũ dù cho có cẩn thân lau chùi che chở mỗi ngày cũng sẽ không có khả năng ngày một mới tinh như mấy chục năm trước.
Nó thú ngày săn nguyệt cũng như thế.
Cố Hách Viêm nhớ rõ Cố Mâu yêu quý nó ra sao, cho dù là hỏng rồi nhưng vẫn đặt nó trong thư phòng của phủ Tướng quân để ở trên bàn cung phụng, cẩn thận bảo vệ, nhưng dù ra sao nỏ thú ngày săn nguyệt vẫn ngày một cũ hơn xưa.
Mà nỏ thú ngày săn nguyệt ở trước mặt này dường như không giống nhau.
Nó được sơn lại mặt bóng loáng, nỏ huyền căng chặt, không nhìn thấy những vết thương cũ đã từng trăm chiến.
Mộ Chi Minh nhìn nỏ thú ngày săn nguyệt cười nói: “Đây là nguyên nhân mà mỗi ngày ta đều đến Thiên Cơ Các.”
Cố Hách Viêm: “Chẳng lẽ…”
“Đúng vậy.” Mộ Chi Minh mỉm cười nói tiếp, “Ta cầu xin Thiên Cơ Các sửa được nỏ thú ngày săn nguyệt rồi!”
Hai mắt của Cố Hách Viêm lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc khó miêu tả: “Sửa được rồi?”
“Đúng vậy.” Mộ Chi Minh bỗng nhiên nghiêm mặt, y ngồi xuống bên cạnh Cố Hách Viêm vươn tay nắm lấy tay phải của hắn, “Hách Viêm, ta đã biết chuyện cánh tay phải của ngươi bị thương không thể sử dụng binh khí.”
Cố Hách Viêm hơi giật mình.
“Ta vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào mới có thể giúp được ngươi.” Mộ Chi Minh nhẹ giọng, “Sau đó ta mới nghĩ tới đưa nỏ thú ngày săn nguyệt này cho ngươi.”
Nỏ thú ngày săn nguyệt nhẹ như ba tấc nút chai, vốn dĩ ước nguyện chế tác ban đầu là để người sử dụng vừa đeo trên tay nỏ này vẫn có thể sử dụng vũ khí khác, cho nên chiếc nỏ này chỉ cần khoé léo vận hành là được, bởi vì dù cho tay phải của Cố Hách Viêm không có lực vẫn có thể sử dụng nỏ thú ngày săn nguyệt, sức mạnh thậm chí còn vượt xa cung tiễn bình thường.
“Ta cũng không nghĩ tới Thiên Cơ Các thật sự có thể tu sửa được nó.” Mộ Chi Minh hưng phấn không thôi, hỏi Cố Hách Viêm, “Hách Viêm, ngươi có biết dùng nỏ này không?”
Cố Hách Viêm lắc đầu.
Chiếc nỏ này bị hỏng ở trong tay của Cố Mâu, lúc hắn còn nhỏ đã từng gặp phụ thân sử dụng chứ bản thân chưa được dùng qua.
“Không sao ta đã xem qua bản vẽ, biết cơ chế hoạt động của nỏ này, ta giúp ngươi.” Mộ Chi Minh cẩn thận lấy nỏ thú ngày săn nguyệt từ trong rương gỗ tròng lên cánh tay phải của Cố Hách Viêm, trên nỏ có năm cái dây nhỏ rắn chắn vòng tròn xuyên qua cố định năm ngón tay, dây da được buộc chặt ôm sát cánh tay.
Mộ Chi Minh giúp Cố Hách Viêm đeo xong cười nói: “Nhân lúc trời chưa tối chúng ta đi đình viện xem thử.”
“Được.” Cố Hách Viêm gật đầu, đi theo y đến đình viện.
Sau khi Mộ Chi Minh chỉ cho Cố Hách Viêm cách nhả chốt nỏ bèn nhìn xung quanh, chỉ vào cây chương thụ cách đó mấy thước: “Hách Viêm, ngươi bắn lên thân cây kia thử xem.”
Cố Hách Viêm giơ lên bộ nỏ thú ngày săn nguyệt trên cánh tay phải lên, trầm tư tìm kiếm cảm giác, sau đó nhắm ngay vào cây chương thụ.
Hai người đồng loạt nín thở ngưng thần, chỉ nghe một tiếng vút, mũi tên nhịn từ trong nỏ bay ra, đâm chặt vào thân cây.
Mộ Chi Minh vui mừng đến liên tục vỗ tay khen.
Cố Hách Viêm cúi đầu, tay trái khẽ vuốt nỏ trên tay phải, lộ ra biểu cảm như đang suy tư gì đó, sau đó lại giơ tay lên lần nữa.
Mộ Chi Minh: “Là phải thứ bắn vào một vật nhỏ hơn sao?”
Cố Hách Viêm lắc đầu.
Mộ Chi Minh: “A? Không phải sao?”
Cố Hách Viêm: “Tách mũi tên.”
Hắn vừa dứt lời, trong nỏ bắn ra mũi tên nhọn, mũi tên nhọn này gào thét nhắm về phía thân cây, thế mà vững vàng bổ mũi tên đóng chặt trên cây!
Cái này còn khó hơn phải bắn vào vật nhỏ.
Mộ Chi Minh líu lưỡi sau một lúc lâu mới nhớ tới tán thưởng: “Hách Viêm, ngươi thật sự là anh hùng cái thế…” Khen xong y cong mắt lên, cảm thán từ đáy lòng, “Thật tốt quá.”
Nhưng câu cảm thán này lại không được đáp lại.
Mộ Chi Minh quay đầu nhìn Cố Hách Viêm, phát hiện Cố Hách Viêm cũng đang nhìn mình, hắn cứ nhìn như vậy không hề chớp mắt, dường như là nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Mộ Chi Minh cười nói: “Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta, chẳng lẽ trước kia rất ít người khen ngươi sao?”
Cố Hách Viêm cúi đầu, nhìn nỏ thú ngày săn nguyệt trên tay, nó từng giúp một tộc Cố thị bảo vệ ranh giới Đại Tấn, ở trong tay Cố Mâu danh dương vạn dặm, tượng trưng cho vinh quang, sau đó lại vì hư hao mà bị giấu ở gác cao.
Nhưng hôm nay nó đã được tu sửa, có phải là một loại mệnh số của vận mệnh không.
Cố Hách Viêm chậm rãi ngước mắt, một lần nữa nhìn Mộ Chi Minh, giọng nói nhẹ đến mức dường như sợ kinh động đến cái gì đó.
“Biên cương Tây Bắc có chiến sự, ngày mai ta rời kinh.”