Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 162


trước sau

Sau khi chiến báo thất bại kịch liệt đưa về Kinh Thành tám trăm dặm đã khiến triều dã khiếp sợ.  

Lần này Tây Nhung tộc tấn công rào rạt, nếu bọn họ thật sự công phá Dung Diễm Quân đừng nói là phòng tuyến, ngay cả thiết kỵ đánh thẳng vào Kinh Thành cũng có khả năng. 

Hoàng Thượng triệu gấp đại thần thương nghị, nhằm nghĩ đến kết quả xấu nhất và biện pháp đối phó, cuối cùng truyền tin gấp cho Tiết độ sứ Ngụy Bác, để bọn họ hỗ trợ giúp đỡ Dung Diễm Quân một tay. 

Tuy nhiên, trong cái rủi có cái may, sau khi Vệ Lăng Vân phát hiện mưu kế của quân địch cũng không có hoảng loạn, ngược lại chiếm lĩnh quân doanh của Tây Nhung tộc, sử dụng lương thảo của bọn chúng nuôi quân mã, truy kích Tây Nhung tộc, dây dưa với chúng khiến bọn chúng tay có thể lấy được thành trì phía trước của Đại Tấn, nhưng vì ốc còn không mang nổi mình ốc*, cho nên hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

(*Trích từ câu “Ốc không nổi mình ốc lại mang cọc cho rêu”, Câu thành ngữ ý nói về việc lo liệu cho mình chẳng xong lại còn ôm đồm, cáng đáng cho người khác.)

Trong lúc nhất thời thắng bại khó định.

Nhưng người sáng suốt đều biết, Dung Diễm Quân đang có xu thế suy sụp tinh thần. 

Bởi vì Cố Hách Viêm đang không rõ ở đâu.

Nghe đồn hắn lãnh ba vạn phiêu kỵ phá vỡ vòng tuyến dày đặc của Tây Nhung tộc, chạy khỏi tình huống nguy hiểm. 

Cũng có lời đồn hắn và ba vạn tướng sĩ chết hết dưới mũi tên loạn của Tây Nhung tộc, không chạy thoát khỏi bẫy rập. 

Bất luận ra sao, hắn vẫn không hội hợp cùng đại quân Dung Diễm, không có tin tức mấy chục ngày. 

Một tháng sau, có người ở chiến trường ngày đó tìm được một cỗ thi thể không thể nhận dạng, thi thể mặc áo giáp bạc kính của Cố Hách Viêm, vả lại còn đeo bên người ngân bài mạ vàng có khắc Vũ Lâm Tướng quân… 

Mười ngày sau, một phong chiến báo từ biên cương truyền tới Kinh Thành, nửa ngày trước khi báo cáo chiến tranh đến trước mặt Hoàng Thượng, Phó Nghệ đã biết trước những gì được viết trong thư báo chiến sự. 

Phó Nghệ kinh ngạc: “Việc này là thật?”

Ám hầu nói: “Toàn thể quân doanh Dung Diễm Quân đã mặc đồ trắng bảy ngày rồi.” 

Phó Nghệ trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Đã đến lúc rối loạn.” 

Hôm sau, Túc Vương Phó Nghệ chủ động xin ra trận, bằng lòng tiếp nhận Nam Cảnh Quân hiện giờ không có chủ soái, đóng quân ở Tây Bắc Kinh Thành, nếu Dung Diễm Quân thật sự tiếp tục bại lui, thành trì tổn thất, gã sẽ lập tức lãnh binh nghênh chiến, bảo vệ hoàng đô. 

Đao kiếm không có mắt, Phó Nghệ còn là Hoàng tử, lại sẵn lòng vì bá tánh và lãnh thổ Đại Tấn mà chinh chiến sa trường, Hoàng Thượng vì tin tức chiến đấu thất bại đau đầu không thôi vừa nghe đã rất cảm động, không kịp nghĩ nhiều lập tức giao binh phù Nam Cảnh Quân cho Phó Nghệ, để gã đi chỉnh đốn Nam Cảnh Quân.  

Mà hôm nay, Hiền Vương Phó Tế An vừa từ hoàng cung trở về phủ đệ Hiền Vương đã lập tức có nô bộc vội vàng tới báo: “Hiền Vương điện hạ, Tuyên Ninh hầu lại tới nữa.” 

Hiền Vương nhớ tới hôm nay ở Điện Tuyên Chính, Hoàng Thượng lo lắng lòng dân dao động sẽ khiến mãn thành khủng hoảng, vì vậy giấu kín tin tức Cố Hách Viêm tử trận, chỉ báo cho vài võ tướng hiểu chuyện, không khỏi thở dài một hơi. 

Cậu ta bước nhanh đến đại sảnh bèn nhìn thấy Mộ Chi Minh biểu cảm nôn nóng đi qua đi lại ở đó. 

Mộ Chi Minh nhìn thấy Phó Tế An đi đến, ngay cả hành lễ cũng không làm, vội vàng lên tiếng hỏi: “Tế An, nghe nói hôm nay có chiến báo truyền đến hoàng cung, ngươi biết trong chiến báo viết gì không? Tình hình ở biên cương hiện giờ sao rồi?” 

Tuy y hỏi tình hình chiến sự ở biên cương cũng chưa nhắc đến Cố Hách Viêm, nhưng Phó Tế An làm sao mà không biết y thật sự muốn hỏi cái gì. 

Song hiện tại Phó Tế An chỉ có thể giả vờ không biết.

Phó Tế An: “Nói là chiến tranh rất căng thẳng, hai quân giằng co không dứt.”  

Mộ Chi Minh nín thở chờ lời phía sau của Phó Tế An, nhưng sau khi Phó Tế An nói xong câu đó lại im lặng không nói nữa. 

Mộ Chi Minh đành phải nói rõ ra chuyện mình muốn hỏi: “Có nhắc tới Cố tướng quân không? Hắn có khoẻ không?” 

Hai tay buông xuống bên người của Phó Tế An không dễ phát hiện mà nắm chặt thành quyền, bốn ngón tay bất an ấn khớp xương ngón cái, cậu ta do dự một lúc vẫn không nói nên lời: “Không có nhắc đến chuyện của Cố tướng quân.”

Nghe được lời này, thế mà Mộ Chi Minh lại nhẹ nhàng thở ra.

Không có nói đến nghĩa là không đề cập đến, cũng có thể nói là tất cả như thường, ngược lại là một tin tốt.

“Cảm ơn, quấy rầy nhiều rồi, ta cáo từ trước.” Sau khi Mộ Chi Minh hành lễ nói lời cảm tạ với Phó Tế An cũng rời khỏi phủ đệ Hiền Vương.

Sau khi Phó Tế An tiễn Mộ Chi Minh rời khỏi phủ Hiền Vương trở về đại sảnh lập tức ngã ngồi trên ghế, chống tay lên trán không ngừng thở ngắn than dài.

Đang lúc cậu ta còn đầy bụng ưu sầu thì có thị vệ đến gần, đưa cho Phó Tế An một bức thư rất nhỏ, kề sát lỗ tai Phó Tế
An nói: “Điện hạ, đây là hồi âm Thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn đưa cho ngài.”

Phó Tế An không lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, cầm lấy thư mở ra.

Mặt trên chỉ có một câu ngắn ngủn.

Không tới một tháng sẽ có chính biến*.

(*Chính biến: đảo chính)

Trong đầu Phó Tế An bỗng nhiên hiện lên bốn chữ.

Hoạ ngoại xâm, nội ưu*.

(*Họa ngoại xâm, nội ưu [外患内忧]: nghĩa đại khái như ám chỉ tình trạng bên ngoài thì bị giặc xâm lấn rối loạn chưa bình, bên trong thì lại xuất hiện hỗn chiến, tranh giành quyền lợi, cả trong lẫn ngoài đều không ổn. Cũng thường đề cặp đến những tranh chấp bên trong áp lực bên ngoài. Theo Baidu)

***

Sau khi Tây Nhung tộc tiểu thắng mấy trận đoạt được một thành trì, lại vì Dung Diễm Quân ngoan cường phản kháng bắt đầu bước đi gian nan, hai quân liên tục giằng co, đảo mắt đã qua một tháng.

Ngày bảy tháng bảy, sinh thần Hoàng Hậu Mộ Thanh Uyển.

Theo lý thuyết, Mộ Thanh Uyển mới được phong hậu nửa năm, sinh thần năm đầu tiên nên được tổ chức vô cùng náo nhiệt, khắp chốn vui mừng, nhưng hiện giờ Tây Bắc có chiến sự, tất cả chi phí trên dưới trong cung đều được giảm bớt, Mộ Thanh Uyển chủ động đi khuyên Hoàng Thượng nên giản lược tất cả, chỉ làm những cung yến thiết yếu không nên làm nghi thức chúc mừng khác.

Hoàng Thượng nắm tay nàng, nói tuy nằng đang ở cung thành nhưng tâm luôn hướng về đất nước và gia đình, khen nàng huệ chất lan tâm*.

(*Huệ chất lan tâm: cao nhã thuần khiết, cao quý)

Có điều dù cho chỉ là cung yến thiết yếu, nhưng lúc sắp đến ngày nay Mộ Thanh Uyển lại bận rộn không thôi.

Sáng sớm vừa tỉnh tới, đầu tiên là hạ lễ các nơi ùn ùn kéo đến, Mộ Thanh Uyển nhìn qua từng cái, sau khi dặn dò Tiểu Nhạn đáp lễ nói lời cảm tạ lại đi dâng hương tắm gội giúp Hoàng Thượng mặc triều phục.

Triều phục dày nặng, lúc mặc lại rườm rà, ngay cả đồ trang sức cũng phải chú ý, bởi vì thị nữ Tiểu Nhạn bên người đang bận, cho nên người hầu hạ Mộ Thanh Uyển trang điểm là hai tiểu cung nữ tay chân mới lạ, thậm chí ngay cả kim bộ diêu* có khắc phượng hoàng thiêu vũ cũng không biết cài như thế nào, loay hoay một lúc cũng làm không xong đành quỳ xuống đất xin Mộ Thanh Uyển trách phạt.

(*Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.)

Đương nhiên Mộ Thanh Uyển sẽ không phạt họ, nói họ kêu Tiểu Nhạn đi vào.

Các cung nữ vội vàng rời đi, một lát sau, có người chậm rãi đi vào Phượng Nhi Cung, đến phía sau Mộ Thanh Uyển cầm lấy kim bộ diêu phượng hòang thiên vũ kia lên, gương mặt gã lộ rõ vẻ khinh thường, khinh miệt nói: “Bộ diêu này dù là hình thức hay là ngụ ý đều rất tục khí, không xứng với ngươi.”

“Nghệ Nhi.” Mộ Thanh Uyển nghe thấy giọng nói đã đoán được người đến là ai, cũng không trách tội gã đến nội các Phượng Nghi Cung, cười nói, “Chưa từng nghĩ ngươi lại tới trước, lát nữa Tế An và Tiểu Ly Chu cũng tới, hiện giờ trên triều chiến loạn, ta muốn gặp các ngươi cũng chỉ có thể mượn cung yến sinh thần làm cơ hội, aizz.”

Phó Nghệ đặt bộ diêu trở lại chỗ cũ, hỏi: “Hạ lễ hôm nay nhận được có hài lòng không?”

Mộ Thanh Uyển: “Vàng bạc châu báu, chỉ thường thôi.”

Phó Nghệ: “Ừm.”

Mộ Thanh Uyển quay đầu lại, nhìn Phó Nghệ, vươn tay trước mặt gã: “Thật ra ta rất muốn biết Nghệ Nhi chuẩn bị lễ vật gì cho ta đó? Lấy ra nhìn một cái xem.”

Phó Nghệ mỉm cười, nụ cười của gã luôn làm cho người ta cảm thấy gã không phải đang vui vẻ, lại giống như một lớp mặt nạ dán lên mặt, gã nói: “Đợi cung yến lát nữa sẽ đưa cho ngươi.”

Mộ Thanh Uyển nói: “Tới cung yến mới có thể thấy?”

Phó Nghệ gật đầu: “Đúng vậy.”

Mộ Thanh Uyển thu tay lại, hơi kinh ngạc: “Phải không? Sao lại thần thần bí bí thế, thật là làm ta có chút mong đợi đó, là vật gì thế? Có thể nói trước cho ta một tiếng không?”

Phó Nghệ bình tĩnh mà nói: “Là vật mà ngươi luôn muốn.” 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện