Phó Nghệ vươn tay ôm Mộ Chi Minh không để y té ngã xuống đất, sau khi xác nhận y đã ngất hơn nữa tạm thời cũng không tỉnh lại, Phó Nghệ bèn sửa sang lại vạt áo bị y nắm đến nhăn bèo nhèo, hít sâu một hơi bình phục tâm tình, sau đó giả bộ hoảng loạn vô thố, chặn ngang bế Mộ Chi Minh lên, đi nhanh đến Phượng Nghi Cung.
Rời mai viên, Phó Nghệ gặp được Phó Tế An ở cửa đại điện của Phượng Nghi Cung.
Vốn dĩ Phó Tế An còn muốn hành lễ hàn huyên, nhưng lại nhìn thấy Mộ Chi Minh hôn mê bất tỉnh ở trong ngực Phó Nghệ, kinh ngạc không thôi, một bước đi lại dò hỏi: “Mộ ca ca làm sao vậy?”
Phó Nghệ ảo não: “Đều tại huynh nhắc đến Cố tướng quân.”
Phó Tế An lập tức hiểu rõ chuyện gì: “Hoàng huynh, huynh nói chuyện Cố tướng quân tử trận cho Mộ ca ca biết sao?”
Phó Nghệ gật đầu: “Huynh cho rằng Ly Chu biết chuyện Cố tướng quân đã tử trận, cho nên lúc nãy mới nhắc đến việc này, nào ngờ Ly Chu nghe xong cực kỳ bi thương, hôn mê bất tỉnh.”
Phó Tế An khó tức giận được với Phó Nghệ, không vui lạnh lùng nói: “Hoàng huynh, huynh thật hồ đồ mà! Còn chưa kể đến phụ hoàng đã đè ép việc này hết nửa tháng, hơn nữa nếu Mộ ca ca thật sự biết chuyện này thì Mộ phủ làm sao có thể an bình tường hòa như vậy, làm sao hôm nay huynh ấy chịu tới tham gia cung yến.”
Phó Nghệ hỏi lại: “Biết rõ chuyện Tướng quân đã tử trận trên sa trường, vì sao không nói cho y biết? Việc này sớm hay muộn gì Ly Chu cũng phải biết, đệ có thể giấu y cả đời không?”
Âm thanh bên ngoài ầm ĩ truyền đến tai tỳ nữ của Phượng Nghi Cung, sau khi Mộ Thanh Uyển biết Mộ Chi Minh ngất đi khiếp sợ, lập tức kêu người dàn xếp giường đệm La Hán ngoài điện cho Mộ Chi Minh, rồi sai người đi Thái Y viện mời thái y tới.
Một thái y trẻ tuổi vội vàng đi tới, hỏi nguyên nhân rồi lấy gối ra bắt mạch cho Mộ Chi Minh, mà Phó Nghệ lại bất động thanh sắc nhìn chằm chằm, đề phòng thái y kiểm tra sườn cổ của Mộ Chi Minh.
Sau khi thái y bắt mạch xong, nói với Mộ Thanh Uyển: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, chắc Hầu giá ngày thường ngủ nghỉ khó khăn, tinh thần không yên, lại đột nhiên nghe tin dữ kinh thiên, một chút khí huyết đi ngược chiều, thương tâm quá độ mà ngất đi.”
Mộ Thanh Uyển vội la lên: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thái y: “Vi thần kê một đơn thuốc an thần, để Hầu gia uống trước, như vậy chắc rất nhanh Hầu gia sẽ tỉnh, nhưng Hầu gia có tâm bệnh, tâm bệnh còn cần người trị tâm bệnh.”
Mộ Thanh Uyển thở một hơi thật dài, mời thái y kê đơn thuốc.
Chuyện nơi này còn chưa yên ổn, thì Lễ Bộ lại phái người đến Phượng Nghi Cung mời mọi người đã đến giờ lành tới dự tiệc.
Mộ Thanh Uyển lo lắng nhìn Mộ Chi Minh nằm trên giường: “Nhưng Ly Chu nó…”
Phó Tế An đề nghị: “Để Tiểu Nhạn và Thái y chăm sóc đi.”
Mộ Thanh Uyển thở dài: “Đành phải như thế, Tiểu Nhạn, ngươi phải chăm sóc Tuyên Ninh hầu cho tốt.”
Tiểu Nhạn vội vàng đáp: “Hoàng Hậu nương nương, người yên tâm đi.”
Mộ Thanh Uyển ở lại bên Mộ Chi Minh một lúc, mãi đến khi Lễ Bộ phái người đến thúc giục lần nữa mới đứng dậy, nàng muốn gọi Phó Tế An và Phó Nghệ cùng đi đến Điện Thái Bình dự tiệc, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện hai người đã không biết đi từ khi nào rồi.
Tiểu Nhạn nói: “Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi Túc Vương nói phải chuẩn bị lễ vật chúc mừng nên đã đi rồi, ngài ấy vừa đi một lát Hiền Vương điện hạ cũng vội vàng đi theo.”
Mộ Thanh Uyển lẩm bẩm: “Vậy à…”
Không biết vì sao, trong lúc hoảng hốt, nàng giống như nhớ tới mấy năm trước, ba người còn nhỏ tuổi, vây quanh bên cạnh nàng vui cười đùa giỡn, mỗi một người đều ngây thơ hồn nhiên vô ưu vô lự, khi đó giữa đông rét lanh, hàn mai ngoài Phượng Nghi Cung chôn vùi trong tuyết, gió lạnh thấu xương, nhưng trong Phượng Nghi Cung lại ấm áp hòa hợp, tường hòa náo nhiệt.
Mà nay khi hồi thần lại, Phượng Nghi Cung to như vậy thật sự là quá quạnh quẽ.
***
Điện Thái Bình, giờ lành đã đến, cung yến bắt đầu.
Nghi lễ sinh thần của Hoàng Hậu lần này tất cả đều đơn giản, tham dự cung yến cũng chỉ có tông thất hoàng tộc, các phi tần và thân thích của Hoàng Hậu Yến Quốc Công mà thôi.
Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn ở trung tâm Điện Thái Bình trên ghế chính tầng kim giai tượng trưng cho Hoàng quyền, phía bên phải là vị trí của Hoàng Hậu Mộ Thanh Uyển.
Cung yến lần này, từ trong đến ngoài của điện đều có cấm quân đứng nghiêm bảo vệ, Thống lĩnh cấm quân Tương Như Sơn lúc này đứng bên ngoài Điện Thái Bình, bộ dạng lo lắng sốt ruột, tâm thần không yên.
Mà trong điện, vẫn còn dáng vẻ hòa thuận vui vẻ.
Sinh thần của Hoàng Hậu trước đây, Hoàng Hậu không bao giờ ngồi cùng bàn với Hoàng Thượng, nhưng hôm nay chỉ có tông thân hoàng thất tham gia cung yến, nên Hoàng Thượng cố ý dặn dò Lễ Bộ để Mộ Thanh Uyển ngồi cùng bàn với mình, có thể thấy được ân sủng với nàng một chút.
Không khí của yến tiệc nhẹ nhàng vui sướng, từ phi tần đến hoàng tử công chúa đều dâng rượu chúc mừng, chúc Hoàng Hậu vạn phúc kim an, còn hoàng tử và công chúa nhỏ tuổi lại nói lời ngon ngọt, ngâm thơ chọc cười, chọc đến Mộ Thanh Uyển cười không ngừng nghỉ, Hoàng Thượng thấy nàng mi cong mắt cười, trong lòng cao hứng, vòng qua ôm lấy bả vai nàng vỗ nhẹ, sau đó còn vì nàng ban thưởng cho vài vị hoàng tử công chúa.
Chờ mọi người nói lời chúc mừng đưa lễ vật chúc mừng xong, lúc chuẩn bị nhấm nháp món ngon xem xét ca vũ và tấu nhạc thì một người chậm rãi đứng lên, đứng trên tấm thảm màu đỏ thêu chữ thọ ở giữa điện, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người gã.
Ánh mắt của Phó Nghệ trầm tĩnh, tựa như dù đất rung núi chuyển cũng sẽ không đổi sắc, gã quỳ xuống đất hành đại lễ, sau đó đứng dậy chậm rãi nói: “Ta có một lễ vật chúc mừng, muốn dâng cho Hoàng Hậu nương nương.”
“Ồ?” Hoàng Thượng mở miệng trước, “Lễ vật gì?”
Phó Nghệ cầm chiếc rương tinh xảo có chiều dài bằng nửa cánh tay được khảm lá vàng châu báu từ trên ghế xuống, cầm bằng hai tay nhìn Mộ Thanh Uyển.
Thái giám đi từng bước nhỏ đến, muốn cầm lấy rương kia đưa đến trước mặt Hoàng Hậu.
Nhưng Phó Nghệ lại lui về nửa bước, hai tay thu lại, tránh khỏi cánh tay của thái giám đang muốn cầm lấy chiếc rương.
Phó Nghệ bình tĩnh nói: “Chiếc rương này chỉ được ta tự tay mở ra để trước mắt Hoàng Hậu nương nương mới được coi là lễ vật chúc mừng.”
Nghe vậy, vương công quý tộc sôi nổi tò mò trong rương này sẽ là vậy gì, khe khẽ nói nhỏ.
Hoàng Thượng tức giận không vui, trầm giọng: “Tặng lễ vật thì tặng lễ vật, vì sao ra vẻ thần bí làm gì?”
Mộ Thanh Uyển thấy Hoàng Thượng ẩn ẩn tức giận, muốn trách cứ Phó Nghệ bèn vội vàng cười nói: “Hoàng Thượng, Túc Vương điện hạ từ nhỏ lớn lên ở Phượng Nghi Cung, xem thần thiếp như mẫu hậu, chắc chắn sẽ không chuẩn bị lễ vật chúc mừng tầm thường, có chút quy củ cũng chẳng có gì lạ.”
Hoàng Thượng đập bàn,
thình lình giận dữ: “Nó là người có thể đặt ra quy củ sao? Nó đến trước bàn ăn, chẳng lẽ muốn từ chín tầng kim giai này đi lên sao? Đây là nơi một hoàng tử có thể đặt chân tới sao?”
Mặt rồng của thiên tử không vui, yến hội ngay lập tức im lặng đến mức ngay cả tiếng châm rơi cũng nghe thấy, mọi người hoàn toàn nín thở ngậm miệng, không ai dám phát ra âm thanh nào.
Thật ra hôm nay là gia yến, quy củ và thân phận tôn ti gì đó không cần cố tình nhấn mạnh.
Nhưng từ sau khi Hoàng Thượng bị phế Thái Tử Phó Khải và Hoàng Hậu hạ độc, dần dần trở nên mẫn cảm nghi ngờ dễ nổi giận.
Đây cũng là nguyên nhân mà ngài chưa lập lại Thái Tử.
Mộ Thanh Uyển thấy Hoàng Thượng nổi giận, không sợ hãi cúi đầu như những người khác, nàng lập tức đứng dậy, hành lễ quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng: “Xin Hoàng Thượng bớt giận, là thần thiếp thiếu suy xét, để Túc Vương điện hạ lên chín tầng kim giai là không ổn, thần thiếp tình nguyện chịu phạt, có điều Túc Vương cũng có lòng chuẩn bị lễ vật hiếm có, xin Hoàng Thượng cho phép thần thiếp đến giữa điện nhận lễ vật này.”
Hoàng Thượng nghĩ đến hôm nay là sinh thần của nàng, đè nén lửa giận trong lòng lại, phẩy phẩy tay đồng ý đề nghị của nàng.
Nào ngờ Phó Nghệ mở miệng nói: “Hoàng Hậu nương nương là thiên kim chi khu*, chỉ vì muốn nhận lễ vật mà từ địa vị cao quý xuống đây thật sự không thỏa đáng, nếu Hoàng Thượng cảm thấy ta đạp chín tầng kim giai đi lên không ổn thì ta có thể quỳ đi lên.”
(*Thiên kim chi khu [千金之躯]: cơ thể ngàn vàng. Theo Baidu)Ngay lập tức, mãn điện ồ lên, ngay cả Mộ Thanh Uyển cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Phó Tế An nhíu mi lại, nhìn chằm chằm chiếc rương trong tay Phó Nghệ, tựa như muốn nhìn thấy Phó Nghệ có ý gì, muốn đứng lên lại không dậy nổi thân, có vẻ rất rối rắm.
Mộ Thanh Uyển nói: “Túc Vương điện hạ không cần như thế.” Nàng nói xong bèn nhìn Hoàng Thường, “Thần thiếp đi đến giữa đại điện là được rồi.”
“Không.” Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng, “Nàng là Hoàng Hậu của trẫm, là chính thê của trẫm, dưới một người trên vạn người, thân phận rất tôn quý, không nên đi xuống chín tầng kim giai, để nó quỳ lên đây mới đúng.”
Mộ Thanh Uyển bất an: “Nhưng… chuyện này đối với Túc Vương thật sự quá hạ mình.”
Chẳng lẽ muốn để nhiều đôi mắt như vậy nhìn Túc Vương quỳ xuống đất dâng tặng lễ vật sao?
Hoàng Thượng: “Nàng là mẫu hậu của nó, ơn dưỡng dục lớn hơn trời, để nó quỳ một lát, lấy đâu ra hạ mình, được rồi, không cần nhiều lời.”
Sau khi Phó Nghệ được Hoàng Thượng cho phép, bình tĩnh đi đến trước chín tầng kim giai, sống lưng thẳng tắp, quỳ thật mạnh xuống đất.
Hai tay gã cầm chiếc rương, mắt nhìn thẳng, đầu gối nâng lên lại hạ xuống, cứ như vậy quỳ đi lên từng bậc kim giai.
Ngay khi Phó Nghệ vừa lên đến bục cao nhất, Mộ Thanh Uyển lập tức đi đến nâng gã dậy.
Mộ Thanh Uyển nhìn Phó Nghệ cười cười: “Nghệ Nhi, rốt cuộc là lễ vật gì vậy, làm thần thần bí bí như vậy, mau lấy ra đi cho mọi người mở mang kiến thức.”
Phó Nghệ: “Ngươi mở ra nhìn xem.”
Lời nói này của gã rất nhỏ, chỉ có một mình Mộ Thanh Uyển nghe thấy.
Mộ Thanh Uyển gật đầu, vươn ngón tay thon dài như ngọc lên chiếc rương, từ từ mở ra.
Chiếc rương được bày trước mặt Mộ Thanh Uyển, vương công quý tộc hoàn toàn không thể nhìn thấy trong đó rốt cuộc đựng cái gì, chỉ thấy khóe miệng mỉm cười của Mộ Thanh Uyển hơi mím xuống, ánh mắt dần dần bị kinh ngạc và khó hiểu chiếm đóng,
Tầm mắt của Hoàng Thượng bị bóng dáng của Mộ Thanh Uyển ngăn cản, cũng không nhìn thấy vật trong rương, thậm chí ngài có không nhìn thấy ánh mắt của Mộ Thanh Uyển, chỉ cảm thấy hai người đối mặt giằng co một lúc lâu.
Giọng nói của Mộ Thanh Uyển run rẩy: “Nghệ Nhi, đây là… đây là?”
Phó Nghệ vẫn bình tĩnh như cũ: “Thực xin lỗi, phần lễ vật này đưa đến quá muộn.”
Phó Tế An trong điện chợt ý thức được cái gì đó, đột nhiên đứng lên.
Đúng lúc này, Phó Nghệ lấy một cái dao găm trong rương ra, nhanh như chớp nghiêng người hai bước đi trước trước mặt Hoàng Thượng, không chút do dự đâm dao găm trong tay vào ngực của Hoàng Thượng!
Máu tươi ấm áp bắn ra trên cổ tay, gương mặt và ngực của Phó Nghệ, nhưng gã vẫn bình tĩnh đến mức khiến người ta sởn cả tóc gáy, phớt lờ tiếng la hét điên cuồng trong mãn điện, gã rút dao găm ra lại đâm vào, liên tiếp chín nhát, từng đao đâm thẳng vào ngực Hoàng Thượng khiến hai mắt ngài mở to không nói nên lời.
Phó Nghệ từng vô số lần nghĩ đến khoảng khắc hôm nay.
Gã còn cho rằng tay mình sẽ run.
Suy cho cùng đây là giết cha, là tội ác tày trời, nghe đồn sau khi chết sẽ vào mười tám tầng địa ngục, chịu khổ hình ở băng sơn huyết trì.
Nhưng gã không có.
Có lẽ là vì lúc gã năm tuổi bị tên thái giám có tâm lý biến thái trộm đâm kim đến cả người gã đều bị thương, gã chưa bao giờ xem người trước mặt là phụ thân.
Dù sao Hoàng Thượng, chắc chắn cũng chưa bao giờ coi gã là con của mình.
“Nghệ Nhi!”
Người đầu tiên lao đến đây thế mà lại không phải là thị vệ cấm quân, là Mộ Thanh Uyển.
Nàng nắm lấy cổ tay Phó Nghệ, cả người run rẩy nhưng vẫn liều mạng ngăn cản gã: “Nghệ Nhi, dừng lại đi, mau dừng lại, ngươi là, vì sao, vì sao lại như vậy.”
Phó Nghệ buông dao găm ra, không hề nhìn lấy thi thể chói mắt đã tắt thở trước mặt, gã thu tay lại tránh khỏi Mộ Thanh Uyển, nhàn nhạt nói: “Có máu, đừng để dính vào ngươi.”
Sau đó, Phó Nghệ mặt còn dính bê bết máu xoay người lại, hai tròng mắt gã nhìn cục diện đáng buồn, không nổi lên một chút gợn sóng, gã nhìn đại điện hỗn loạn bất kham, bình tĩnh nói ra bốn chữ.
“Hoàng Thượng, băng hà.”