Vào năm 2511, tinh hệ Tấn Tinh M31 sẽ gặp phải một thảm họa trong tương lai.
Một tiểu hành tinh với đường kính bốn mươi km đủ để phá hủy Tấn Tinh, sẽ va chạm với Tấn Tinh sau một năm.
Nhà khoa học đã dự đoán trước chuyện này.
Rồi sau đó, trước sự khủng hoảng của cả thế giới, chủ tịch tối cao của tinh cầu này tuyên bố kế hoạch tự cứu mạt thế.
Cứ mười ngày một lần, sẽ có một hạm đội đến vũ trụ, ném hạt nhân lên tiểu hành tinh này, với mục đích thay đổi quỹ đạo của tiểu hành tinh, cứu vớt Tấn Tinh.
Nhiệm vụ này quá mức gian nan, người thường không thể hoàn thành.
Nó phải được thực hiện từ lính gác có thân thể tố chất và sức chiến đấu cực cường.
Nhưng nhìn con số thương vong đến đáng sợ của kế hoạch này, lại khiến người ta líu lưỡi không đành lòng.
Mãi đến nửa năm sau, một lính gác hắc ám xuất thế, hạm đội do hắn chỉ huy đã tạo nên kỳ tích hoàn thành mười nhiệm vụ mà không có người chết.
Tuy nhiên, lúc hạm đội chấp hành nhiệm vụ cuối cùng đã gặp chuyện ngoài ý muốn.
Rõ ràng là đạn hạt nhân đã được thả theo tính toán, nhưng tiểu hành tinh lại bị vỡ vụn.
Chuyện này đối với Tấn Tinh mà nói là việc may mắn, bởi vì không cần lo bị tiểu hành tinh va chạm, các mảnh vỡ nhỏ sau mấy tháng sẽ trở thành một vườn sao băng mỹ lệ xẹt qua bầu trời đêm.
Nhưng đối với lính gác chấp hành nhiệm vụ khi ấy mà nói, ánh sáng chói lói và sức nóng khi hành tinh nổ mạnh là tuẫn thân tán dương đối với bọn họ.
Cú va chạm rất lớn và những mảnh thiên thạch đánh vào trực diện phá hủy gần như toàn bộ chiến hạm, biến vũ trụ này thành một phần mộ không chút tiếng động.
Sau khi Tấn Tinh biết được tin tức này, lập tức huy động lực lượng toàn cầu triển khai cứu viện, không tiếc tất cả đại giới cứu người sống mang về Tấn Tinh.
***
Nửa tháng sau.
Một chiếc xe huyền phù màu trắng bạc dừng trước tháp Chử Thế.
Cửa xe chậm rãi được mở ra, một người đàn ông mang đôi ủng Martin cao, quân trang màu trắng, đeo huân chương vàng và tay áo điều bước xuống xe.
Vệ Lăng Vân đã chờ lâu ngày, vội vàng tiến lên: “Thượng giáo Mộ.”
Mộ Chi Minh đứng nghiêm hành lễ: “Thượng tướng Vệ.”
Vệ Lăng Vân: “Tuy rằng ngài ngàn dặm xa xôi từ tinh hệ M87 tới, nhưng chuyện quá khẩn cấp, thứ tôi không thể để ngài nghi ngơi.”
Mộ Chi Minh: “Không liên quan, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Được.” Vệ Lăng Vân dẫn Mộ Chi Minh đến tháp Chử Thế, “Chắc ngài đã hiểu rõ tình huống.”
“Đúng vậy.” Mộ Chi Minh gật đầu.
Một tuần trước, Tân Tinh đã cứu sáu chiếm hạm bị hư hỏng trở về, trên chiến hạm có tất cả mười một lính gác còn sống.
Bởi vì nháy mắt trải qua một tai nạn thảm khốc đáng sợ như vậy, quá nhiều thống khổ và sợ hãi ào ạt xông lên, đánh vỡ lá chắn tinh thần của các linh gác lúc bấy giờ.
Vì vậy trong khoảnh khắc, những lính gác còn sống này đều cảm nhận được nỗi thống khổ và tuyệt vọng khi đồng đội hy sinh.
Hơn nữa không chỉ một lần, mà là hàng vạn lần.
Bởi vì có mấy vạn người hy sinh.
Lính gác vốn dĩ đã có ngũ quan nhạy bén, cho nên những người may mắn đó, tuy rằng sống sót, nhưng họ cũng tan nát cõi lòng khi nghe tin chiến hữu mình qua đời.
Lúc này, cần một dẫn đường đến giúp lính gác bình phục cảm xúc và khai thông tinh thần của bọn họ.
Trong mười một lính gác, có năm người là có dẫn đường của mình, dẫn đường và lính gác kết hợp, rất thuận lợi trong quá trình trị liệu cho bọn họ.
Mà năm tên lính gác còn lại, dù không có dẫn đường của mình, nhưng tháp Chử Thế không thiếu dẫn đường năng lực xuất chúng cấp S, cho nên cũng từ từ khỏi hẳn.
Nhưng có một lính gác ngoại lệ.
“Không có bất kỳ kẻ nào có thể đi vào tranh cảnh tinh thần của hắn?” Mộ Chi Minh nghe Vệ Lăng Vân nói không khỏi nhíu mày kinh ngạc lặp lại.
“Đúng vậy.” Vệ Lăng Vân thở một hơi thật dài.
“Dẫn đường cấp S cũng không được ư?” Mộ Chi Minh hỏi.
“Không được.” Vệ Lăng Vân nói, “Tất cả dẫn đường cấp S Tấn Tinh có đều đã thử qua.”
“Sao có thể.” Mộ Chi Minh nghi hoặc, “Hắn đã từng mất đi dẫn đường của mình à? Bằng không hiện tại tinh thần hắn hỏng mất, chắc chắn sẽ phá lệ khát cầu dẫn đường khai thông tinh thần mới đúng, làm sao mà tranh cảnh tinh thần có thể bất khả xâm phạm như thế, trừ phi bản thân hắn không muốn tiếp nhận dẫn đường khai thông tinh thần.”
“Trái ngược hoàn toàn, lính gác này chẳng những không có dẫn đường của mình.” Vệ Lăng Vân, “Mà sau khi hắn thức tỉnh còn chỉ khai thông tinh thần một lần.”
“Cái gì?” Mộ Chi Minh kinh ngạc, “Chẳng lẽ lính gác này là người trong lời đồn…”
“Đúng vậy.” Vệ Lăng Vân gật gật đầu, “Là lính gác hắc ám.”
Mộ Chi Minh: “Tinh thần của hắn hỏng mất mấy ngày rồi?”
Vệ Lăng Vân: “Đã bảy ngày kể từ khi cứu trở về Tấn Tinh.”
“Bảy ngày?!” Mộ Chi Minh trừng lớn đôi mắt, “Quá nguy hiểm, mỗi một giây, hắn đều có khả năng vì tranh cảnh tinh thần hỏng mất mà thiệt mạng.”
Trong lúc nói chuyện,
hai người đã đến ngoài cửa phòng tĩnh âm ở sâu trong tháp.
Phòng tĩnh âm là một phòng chỉ có tiếng ồn trắng*, nơi này có thể làm lính gác có ngũ quan mẫn cảm tĩnh tâm, dùng để cho lính gác dưỡng thương.
(*Nhiễu trắng hay tiếng ồn trắng (white noise): Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống. Nó giống như một máy điều hòa âm thanh giúp ta thư giãn. Ngăn chặn các tiếng ồn không mong muốn. Ví dụ về tiếng ồn đặc biệt này giúp bạn dễ hiểu là tiếng mưa hay tiếng sóng vỗ, tiếng máy sấy tóc, tiếng suối chảy xuôi dòng, tiếng tivi nhiễu sóng…)Vệ Lăng Vân dùng mật mã và vân tay mở cửa phòng tĩnh âm ra, cửa trắng chậm rãi mở toang, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Vệ Lăng Vân và Mộ Chi Minh lập tức chạy vọt vào.
Bên ngoài phòng tĩnh âm có một phòng khống chế, phòng khống chế được ánh đèn chiếu sáng rực, có một bàn điều khiển với các nút dày đặc, mà ba nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đang kéo một người đàn ông trẻ tuổi từ trong phòng tĩnh âm ra rồi vô cùng hoang sợ mà nhanh chóng đóng cửa phòng tĩnh âm lại.
Toàn thân người đàn ông kia đều là mồ hôi lạnh, cuộn tròn trên mặt đất rùng mình, dường như đã chịu kinh hách rất lớn.
“Xảy ra chuyện gì?!” Vệ Lăng Vân vội vàng đi qua, lạnh giọng dò hỏi.
“Thượng tướng.” Một nhân viên y tế mở miệng, “Người dẫn đường cấp S này muốn thử vào phòng tĩnh âm khai thông tinh thần của lính gác hắc ám, ai ngờ vừa mới tiến vào phòng tĩnh âm, tinh thần của cậu ta đã bị công kích!”
“Cái gì? Công kích?” Vệ Lăng Vân ngạc nhiên, “Những dẫn đường cấp S trước kia đi khai thông tinh thần cho hắn, chỉ khai thông không thành công chứ chưa bao giờ bị công kích.”
Nhân viên y tế thở dài, anh ta nhìn cánh cửa đóng chặt của phòng tĩnh âm: “Lính gác này chẳng phân biệt địch ta, chỉ sợ hắn, đã điên rồi…”
Vệ Lăng Vân buột miệng thốt ra: “Không có khả năng!”
Lúc hai người nói chuyện, Mộ Chi Minh đã ngồi xổm xuống, nhẹ nắm cổ tay của tên dẫn đường cấp S đó, tinh thần ôn hoà nhẹ nhàng tiến vào trong tinh thần cậu ta trấn an, tu bổ.
Tên dẫn đường cấp S kia không hề run rẩy nữa, dần bình tĩnh lại.
Vệ Lăng Vân cực kỳ bi ai: “Chẳng lẽ không còn cách cứu Tiểu Viêm sao?”
Mộ Chi Minh đứng lên: “Tôi đi xem thử.”
Nhân viên y tế: “Cái gì? Cậu cũng thấy rồi, ngay cả dẫn đường cấp S đi vào tinh thần cũng bị công kích ngay lập tức! Cậu không thể đi, nếu không sẽ bị thương nặng, bên trong chính là lính gác hắc ám đó!”
Mộ Chi Minh mỉm cười, bàn tay cầm then cửa phòng tĩnh âm: “Vị lính gác hắc ám này, có phải là lính gác mạnh nhất Tấn Tinh không?”
Nhân viên y tế: “Đúng vậy!”
Mộ Chi Minh: “Trùng hợp, tôi cũng là dẫn đường mạnh nhất của tinh cầu tôi.”
Nói xong câu đó, Mộ Chi Minh mở cửa, bước vào.
Trong phòng tĩnh âm, ánh đèn nhu hòa, bên tai là tiếng nước và tiếng gió êm đềm, Mộ Chi Minh giương mắt nhìn qua.
Một người đàn ông mặc quân trang màu đen đang gục đầu trên giữa chiếc ghế đệm mềm bằng ngà voi trắng, hai tay chấp lại, cúi người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối.
Quân trang của người đàn ông kia bị rách có màu đỏ sậm và dấu vết bụi đất, quanh người được quấn băng vải trắng, băng vải bị máu làm cho ướt sũng, có thể nhìn ra vết thương được xử lý vội vàng sau đó lập tức dẫn vào phòng tĩnh âm.
Người đàn ông nghe tiếng bước chân chậm rãi ngẩng đầu, ngay lúc đôi con ngươi lạnh như băng của hắn đối diện với ánh mắt của Mộ Chi Minh, một con sói siêu to khổng lồ gần bằng một con người xông tới quật Mộ Chi Minh ngã thật mạnh trên đất!