Edit: Hạ Vy.
_____
Chương 2: "Ngươi nguyện ý cùng ta đi không?"
Người đứng ở trước mắt Mộ Chi Minh, là thiếu niên có dáng người cao dài, dung mạo điệt lệ, nhìn qua quả thực rất rực rỡ. Từng có người tán thưởng hắn là thiếu niên oai hùng, long câu phượng sồ.
Hắn họ Cố, tên Dục Dật, tự Hách Viêm.
Cố Hắc Viêm là đại tướng quân danh tiếng đồn xa của Tần Quốc, năm ấy mười bảy tuổi tuổi hắn đã giương cung từ Hán Nguyệt, độc thân độc mã xung phong đem thủ cấp trảm mấy vạn thiết kỵ của địch, bắc định biên cương, phong lang cư tư.
Đáng tiếc, một năm trước, sau khi tân đế đăng cơ, hắn chết trận khi chống lại Di tộc trên sa trường ở tuổi còn rất trẻ. Tang lễ hôm ấy, khắp nước ai ai cũng đỗng đồ trắng, khóc thương mà tiễn đưa đấng anh tài.
Tuy Mộ Chi Minh có phúc phần cùng hắn quen biết, nhưng giao tình cũng không thâm, gặp nhau qua đường, ít nhất chỉ gật đầu mà thôi. Cho nên tình cảnh này, giờ này khắc này, Mộ Chi Minh như thế nào cũng không thể nghĩ được, người đứng trên cầu chờ y lại là Cố Hách Viêm.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Mộ Chi Minh đang nghĩ ngợi tới nên mở miệng như thế nào thì Cố Hách Viêm đột nhiên thấy cái gì đấy, hai tròng mắt trừng lớn, môi mỏng khẽ run, hắn một bước tiến lên, như nâng niu vật nhỏ dễ vỡ mà nhẹ nhàng kéo lấy tay phải của Mộ Chi Minh.
Trên cổ tay phải của y có một vết thương, vết cắt thâm thâm thiển thiển, mặc dù đã khô máu nhưng nhìn thấy ghê người.
"Đau không?" Cố Hách Viêm nhẹ giọng mở miệng, dường như sợ quấy nhiễu cái gì.
Thấy đối phương quan tâm hỏi chuyện làm Mộ Chi Minh ngẩn ngơ một lát, theo sau trả lời: "Không đau..."
Y chưa nói hết câu đột nhiên không thể thốt lên thêm một tiếng nào nữa, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Bởi vì Cố Hách Viêm trước mặt y rơi xuống một hàng nước mắt.
Dân gian đồn rằng, Cố Hách Viêm tâm như bàn thạch huyền thiết, là người đổ máu chứ không rơi lê. Mộ Chi Minh nghe kể rằng, hắn từng bị trúng mũi tên độc ở tay, cần lột da tỏa cốt lấy độc chữa thương. Đau đớn như thế, người khác có thể sợ tới mức chết ngất đi, nhưng mà hắn chỉ có mồ hôi rơi ướt sũng cả xiêm y, đều chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt nào.
Vậy mà hiện giờ, hắn là bởi vì chuyện gì rơi lệ?
Cố Hách Viêm lau đi nước mắt, một lần nữa nhìn phía mắt của Mộ Chi Minh: "Ngươi nguyện ý cùng ta đi không?"
Mộ Chi Minh hỏi: "Đi đâu?"
Cố Hách Viêm nói: "Không biết."
Mộ Chi Minh nhịn không được cười ra tiếng, cong mắt tựa sáng trong minh nguyệt, y hỏi ngược lại: "Không biết?"
"Ừm." Cố Hách Viêm vẫn chưa lộ ra một tia vui đùa nào, ngược lại nhìn y vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Mộ Chi Minh nhìn hắn, nhớ tới chính mình cả đời này, tin vào lời gièm pha, thua trong tay người khẩu phật tâm xà. Cuối cùng cửa nát nhà tan, hiện giờ đã xuống tới Vong Xuyên tất cả đều đã chấm dứt. Như vậy, đi đâu, tựa hồ thật sự không quan trọng như vậy.
"Được." Mộ Chi Minh cười đáp ứng, "Đi cùng ngươi."
Cố Hách Viêm đôi mắt sáng ngời: "Thật sao?"
"Thật." Mộ Chi Minh gật gật đầu.
Nghe thấy lời đáp ứng của y, Cố Hách Viêm lấy hết can đảm, nắm lấy bàn tay của Mộ Chi Minh, bàn tay hắn dày rộng ấm áp, làm cho Mộ Chi Minh trong lòng đều tràn ngập sự an tâm.
Hai người sóng vai đi qua cây cầu đá, lập tức thấy phía trước