Edit: Hạ Vy
_____
Chương 62: Thời điểm này rồi còn nói dối.
"Nữ thi kia... Có thể nói chuyện."
Văn Hạc Âm sợ tới mức ngã người ra phía sau, đụng một cái vào cửa sổ của xe ngựa: "A! Cái gì?! Nữ thi đó có thể nói chuyện?!"
"Ai nha, làm sao lại đụng phải đầu rồi, cẩn thận nha." Mộ Chi Minh chơi xấu xong trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, y buồn cười mà đưa tay đỡ đầu Văn Hạc Âm lên nhìn một chút, "Có nặng không?"
"Không nặng, thiếu gia, tại sao tử thi kia có thể nói chuyện?" Văn Hạc Âm hỏi.
Mộ Chi Minh duỗi tay giúp Văn Hạc Âm xoa xoa chỗ vừa bị đâm trúng: "Trên người nữ thi kia hẳn là có manh mối quan trọng, quan trọng đến mức mà hung thủ không từ thủ đoạn ban đêm lẻn vào phủ Kinh Triệu trộm thi thể đi."
"Thì ra là thế." Văn Hạc Âm suy tư mà gật đầu.
Mộ Chi Minh nhẹ giọng: "Không biết sẽ là manh mối dạng gì đây."
"Ai nha." Văn Hạc Âm vội la lên, "Thiếu gia, ngươi đừng phí công suy nghĩ mấy cái vớ vẩn này nữa, nữ thi kia đã bị trộm đi, manh mối quan trọng gì đó chúng ta cũng không biết được, ngươi có suy nghĩ đến nát óc cũng vô dụng thôi."
Mộ Chi Minh lẩm bẩm: "Ta không phải nghĩ chuyện này."
"Vậy thì là chuyện gì?" Văn Hạc Âm hỏi.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Mộ Chi Minh dường như phát hiện ra thứ gì đấy mà lạnh lại, y nhìn về phía Văn Hạc Âm, hỏi: "A Âm, ngươi biết người giám định tử thi của phủ Kinh Triệu ở đâu không?"
Văn Hạc Âm trước kia từng hỗ trợ Bùi Hàn Đường phá án, cho nên trong lúc vô tình cũng sẽ biết được một vài thứ: "Biết."
"Mau, bây giờ chúng ta đi tìm người giám định tử thi, ngươi chỉ đường cho mã phu đi!" Mộ Chi Minh vội nói.
Văn Hạc Âm ngây ngốc đơ ra: "A?"
Mộ Chi Minh vội la lên: "Không kịp giải thích, mau đi."
"Ồ, ừm." Văn Hạc Âm vén rèm xe ngựa lên, nhanh chóng chỉ đường cho mã phu chạy đi. Mộ Chi Minh hít sâu vài cái, ánh mắt dần dần trở nên bình tĩnh vững vàng.
Nếu như có manh mối quan trọng như vậy, người giám định tử thi tại sao không nói ra?
Là gã không thấy?
Hay là... Gã không muốn thấy...
Chỗ ở của người giám định tử thi phủ Kinh Triệu nằm ở vùng ngoại ô hẻo lạnh, số phận của gã rất đen đủi, không thê tử không con cái, nhìn rất cô đơn, ngay cả nhà ở trái phải đều là gỗ mục đơn sơ cũ nát.
Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm vừa đứng trước nhà gỗ đã đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau cùng âm thanh kêu cứu tuyệt vọng bên trong truyền ra.
Mộ Chi Minh: "A Âm!"
Văn Hạc Âm vài bước tiến lên, hung hăng đá văng cửa gỗ, bên trong nhà bàn ghế cũ nát nghiêng ngả khắp nơi, có một người bị tên hắc y nhân tàn nhẫn mà đè trên mặt đất kêu to gào khóc, tay phải gã giơ dao lên cao ý muốn đâm xuống dưới. Tình thế hết sức ngàn cân treo sợi tóc, Văn Hạc Âm không kịp nghĩ ngợi đã nhanh chóng nắm lấy tay hắc y nhân, ngăn cả động tác ám sát của đối phương, cường thế vặn ngả cánh tay gã, nhanh chóng đem người kéo xuống khỏi người giám định tử thi.
Hắc y nhân cùng Văn Hạc Âm nhanh chóng giao đấu mười mấy chiêu, mắt thấy không thể chế ngự cậu vì thế cũng không muốn dây dưa, đưa chân đá Văn Hạc Âm một cái kéo dài khoảng cách, sau đó nhanh chóng