Edit: Hạ Vy
____
Chương 8: Ngươi có tin kiếp trước kiếp này.
Cố Hách Viêm lo lắng gió lạnh lùa vào doanh trướng mà động tác vén rèm cực nhẹ nhàng, vừa mới đi vào, lập tức khép rèm vải lại, động tác nhanh gọn, dứt khoác nhưng chưa phát ra một tiếng động nào.
Hắn nhìn quanh doanh trướng, thấy bên phải phía trước bày một chiếc đệm cừu thật dày, có một người ở bên trong cuộn thành một đoàn, tựa hồ như một hòn núi nhỏ.
Cố Hách Viêm chậm rãi đi qua đi, lập tức nhìn thấy Mộ Chi Minh nằm nghiêng ở kia, cau mày, hô hấp có chút không ổn định.
Vừa rồi sau khi Phó Tế An rời đi, Mộ Chi Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, đệm chăn dày nặng ấm áp, doanh trướng an tĩnh, y chỉ chốc lát lập tức mơ mơ hồ hồ vào mộng đẹp. Chưa kể đến động tác ban nãy của Cố Hách Viêm cực nhẹ, cho nên Mộ Chi Minh căn bản không ý thức được có người đi vào doanh trướng, lại càng không biết Cố Hách Viêm ở bên mình.
Y ngủ cũng không an ổn, mơ màng hồ đồ bên trong, mơ thấy chính mình đứng ở vũng máu quay cuồng ở vực sâu đáng sợ, mà Phó Nghệ ở cách đó không xa, trong tay nắm khối ngọc bội màu son phượng hoàng niết.
Mộ Chi Minh chỉ thấy vẻ mặt Phó Nghệ lộ rõ vẻ ghét bỏ cùng biểu tình khinh thường, mà đem ngọc bội ném xuống vực sâu.
Mộ Chi Minh giận không thể gϊếŧ gã, nhai xuyên ngân huyết hướng gã rống lên: "Phó Nghệ! Đem ngọc bội trả lại cho ta!"
Cảnh trong mơ thật sự quá chân thật, trong doanh trướng, Mộ Chi Minh ngủ cũng bị làm đến không an ổn, tay phải nắm chặt thành quyền, hô hấp hơi dồn dập, tựa như gặp ác mộng.
Cố Hách Viêm vô thố mà đứng ở bên cạnh y, cúi thân xuống mà khẽ vuốt trán Mộ Chi Minh, vuốt phẳng đi hàng lông mày đang nhíu lại của y, bỗng nhiên hắn nghe thấy Mộ Chi Minh lẩm bẩm nói mớ mấy tiếng.
"Phó… Phó Nghệ…"
Thoáng một cái, Cố Hách Viêm giống như rơi vào một hầm băng không đáy, cả người ngay cả máu cũng lạnh lẽo, tay hắn cứng đờ vươn ở giữa không trung, lòng bàn tay lúc này chỉ có hư vô.
Trầm mặc một lát, động tác Cố Hách Viêm cực mềm nhẹ mà đem cánh tay phải không an phận của Mộ Chi Minh nhét lại vào đệm chăn, giúp y chỉnh chăn cẩn thận, sau đó mới bất động thanh sắc mà rời khỏi doanh trướng.
Cảnh hỗn độn trong mơ chọc người ảo não, trong mộng, Mộ Chi Minh đang nghĩ ngợi có nên tiến lên không quan tâm mà đem Phó Nghệ đánh thành đầu heo hay không, bỗng nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh hàn khí bức người xen vào, y nhịn không được mà đông lạnh, run lập cập, trực tiếp từ trong mộng bừng tỉnh. Mộ Chi Minh ý thức được có người tiến doanh trướng, lập tức ngẩng đầu nhìn lại, nào ngờ lại thấy Phó Nghệ vén rèm vải doanh trướng lên, đi đến nhìn y mỉm cười.
Mộ Chi Minh trong lòng thầm nói, thật là tạo nghiệt, sợ cái gì tới cái đó.
Mộ Chi Minh cường chống thân mình ngồi dậy, hướng Phó Nghệ