Mất hết cả ngày, mới thu dọn được một nửa, đến giờ ăn cơm chiều, má Ngô mới trở về viện Dịch Thiên Phàm, để đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vào cửa, Thu Tử Hàn đang ngồi thu dọn quần áo, bụng to không cong người được, cũng chỉ có thể đặt bên cạnh.
Nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy, cười nói, "Má Ngô đã trở lại? Bên kia thu dọn thế nào?"
"Còn phải hai ngày nữa, đồ vật rất nhiều." Má Ngô đi qua, muốn hỗ trợ.
"Ta tự làm là được." Thu Tử Hàn xua xua tay, "Thiên phàm nói buổi tối trở về ăn cơm, kêu phòng bếp làm thêm hai món hắn thích đi, khẳng định làm cả ngày mệt muốn chết rồi."
"Được, ta đi liền." Má Ngô ngừng tay, ứng thanh, nhưng lại đứng không nhúc nhích, thần sắc do dự.
"Sao vậy?" Thu Tử Hàn thấy má Ngô không nhúc nhích, nhìn qua, "Má Ngô......!còn có việc sao?"
Má Ngô đắng đo một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, vì dù sao theo quy củ, nội trạch là do chính phòng phu nhân định đoạt, mà thiếp thất có thai, phu nhân hẳn nên biết.
"Hôm nay ta đi chỗ di nương......!phát hiện một việc." Má Ngô nhìn bụng Thu Tử Hàn, trong lòng có chút khó chịu.
"Phát hiện cái gì?" Thu Tử Hàn đang xếp quần áo không ngừng, thuận miệng hỏi.
"......!Di nương chắc là......!có hỉ."
"Cái gì?" Thu Tử Hàn dừng lại, sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói, "Xác......!xác định sao?"
"Hẳn là vậy, thiếu phu nhân có thể thỉnh đại phu đến nhìn xem." Má Ngô cẩn thận quan sát sắc mặt Thu Tử Hàn, nghĩ xem có thể an ủi như thế nào.
Thu Tử Hàn trầm mặc hồi lâu, thở dài, "Được......!má Ngô hãy đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối đi, ta......!kêu An Quý đi thỉnh đại phu đến."
"thiếu phu nhân......!Ngươi......!không có việc gì chứ?" Má Ngô thấy sắc mặt Thu Tử Hàn không tốt, khuyên nhủ, "Di nương dù sao cũng đã vào cửa, việc sinh con cho Dịch gia......!cũng là việc hỉ......!thiếu phu nhân không cần quá khổ sở, thân mình quan trọng."
"Ta......hiểu." Thu Tử Hàn nhẹ nhàng xoa bụng mình, chỉ cảm thấy trong lòng phát khổ, "Ngươi đi đi......!ta......!ta không có việc gì, một lát thì tốt thôi."
Má Ngô không yên tâm, lại dặn dò vài câu, lúc này mới vội vàng đi phòng bếp.
Dịch Thiên Phàm trên đường trở về mua chút đồ ăn vặt mà Thu Tử Hàn thích, nghĩ đến phu nhân nhà mình đang chờ mình, cảm thấy trong lòng ấm áp, thúc giục xe ngựa chạy nhanh lên.
Đến cửa Dịch phủ, xuống xe ngựa, vừa đúng lúc gặp An Quý mang theo một người từ cửa hông đi vào phủ.
"An Quý." Dịch Thiên Phàm gọi người lại, "Người kia là ai?"
"Đây là đại phu mà thiếu phu nhân kêu ta thỉnh đến." An Quý quay đầu nhìn thiếu gia nhà mình, liền dừng bước chân, đáp.
"Đại phu?" Dịch Thiên Phàm vừa nghe liền khẩn trương, "Tử Hàn không thoải mái sao? Vì sao thỉnh đại phu?" Vừa nói, vừa chạy nhanh đến viện của mình, "Thiếu phu nhân không thoải mái sao không báo cho ta biết trở về?"
An Quý còn chưa kịp trả lời, Dịch Thiên Phàm cũng đã đi xa, không còn cách nào chỉ có thể mang người chạy theo.
"Tử Hàn!" Dịch Thiên Phàm vài bước đi vào phòng ngủ, đẩy cửa, thấy Thu Tử Hàn đang ngồi ở cạnh giường, nghe thấy có người kêu mình, ngẩng đầu lên, thần sắc hơi giật mình, khóe mắt còn có chút đỏ lên.
"Không thoải mái sao?" Dịch Thiên Phàm bước nhanh đến ngồi xổm trước mặt y, cầm tay Thu Tử Hàn, "Nơi nào không thoải mái? Sao tay lại lạnh như vậy?"
Được bàn tay ấm áp cầm lấy, Thu Tử Hàn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn mắt Dịch Thiên Phàm, trong lòng càng thêm phát đâu, "Thiên Phàm......!ngươi, ngươi đã trở lại......"
"Làm sao vậy?" Dịch Thiên Phàm nhíu mày, xoa bụng Thu Tử Hàn, "Hài tử nháo ngươi sao?"
Thu Tử Hàn lắc đầu, không nói lời nào.
"An Quý, mau kêu đại phu đến bắt mạch cho thiếu phu nhân." Dịch Thiên Phàm càng thêm lo lắng, nhớ đến đại phu đã tới, vội vàng quay đầu kêu An Quý dẫn người lại đây.
Thu Tử Hàn ngẩng đầu, "Không, không phải ta, là, là di nương......!kêu đại phu, đi xem di nương."
"Thẩm Liên?" Dịch Thiên Phàm kỳ quái nhìn An Quý, "Nàng bị bệnh sao?"
An Quý cúi đầu không dám đáp.
Dịch Thiên Phàm lại nhìn Thu Tử Hàn, ôn nhu dỗ nói, "Rốt cuộc làm sao vậy? Trong lòng có việc thì nói ra, bằng không nhìn ngươi khổ sở, ta cũng không chịu nổi." Dịch Thiên Phàm hiện tại không thể chịu nổi nhất là khi nhìn thấy Thu Tử Hàn thương tâm khổ sở, vừa rồi vào nhà nhìn thấy người này thất hồn lạc phách, trong lòng dường như bị ai chém một đao, đau lắm, đến bây giờ còn chưa hoãn lại.
"Di nương......!chắc là có hỉ." Thu Tử Hàn cúi đầu, âm thanh rầu rĩ, "Ngươi đi xem nàng đi, chắc đã ba tháng......!là thời điểm khó chịu, cũng là lúc......cần người bên cạnh làm bạn."
"Cái gì?" Dịch Thiên Phàm mở to hai mắt, âm thanh đều lớn vài phần, "Thẩm Liên mang thai?!"
Thu Tử Hàn thấy biểu tình Dịch Thiên Phàm kích động, cho rằng hắn chắc là khi biết Thẩm Liên có thai thì rất là kinh hỉ, trong lòng càng thêm phát đau, rút tay ra, đẩy đẩy Dịch Thiên Phàm, "Ngươi......!đi đi, ở cùng nàng......!nhiều một chút."
Đời trước khi mình có nhi tử thứ hai là khi mình hai mươi ba tuổi, Thẩm Liên sinh hạ cho mình, khi đó Thu Tử Hàn đã đi được ba năm, Thẩm Liên cũng tới Dịch phủ ba năm.
Mà hiện tại Thẩm Liên vừa mới vào phủ mới có hai tháng, sao lại có thai?!
Dịch Thiên Phàm cảm thấy sự tình rất kỳ quặc, là hài tử mà đời trước chưa ra đời của mình, hay là hài tử đời này đến sớm hơn?
Mặc kệ thế nào, cần điều tra rõ mới được!
"An Quý, ngươi mang theo đại phu đến viện Thẩm di nương, nói thỉnh bắt mạch bình an, ngoài ra không được nói gì khác, xem xong thì đem đại phu về đây." Dịch Thiên Phàm nhanh chóng phân phó công việc, thấy trạng thái Thu Tử Hàn không đúng, biết nếu hiện tại mình đi qua bên kia xem, tình cảm hai người thật vất vả trùng kiến trong thời gian qua, chắc sẽ trở lại nguyên điểm, "Ta không đi." Câu này là nói với Thu Tử Hàn.
"Dạ." An Quý nói, mang theo đại phu đi.
Trong phòng chỉ còn lại Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn.
"Tử Hàn......" Dịch Thiên Phàm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thu Tử Hàn quay đầu qua chỗ khác, không để ý đến hắn.
"Haiz......" Dịch Thiên Phàm thở dài, nắm lấy tay Thu Tử Hàn, "Không để ý tới ta sao?"
Thu Tử Hàn vẫn không nói lời nào.
"Trước kia ta ra ngoài uống rượu hoa, ngươi cũng không phản ứng lớn như vậy a." Dịch Thiên Phàm nhìn biểu tình khổ sở của Thu Tử Hàn, trong lòng vừa ngọt vừa chua, hắn cảm thấy nên làm Thu Tử Hàn nói ra hết lời trong lòng, bằng không quan hệ giữa hai người sau này vẫn cách nhau một tầng, liền cố ý nói, "Khi đem di nương vào cửa, ngươi cũng ngầm đồng ý, hiện tại nàng ta có hài tử, không phải......!nên cao hứng sao."
Thu Tử Hàn