Trong hỗn độn ngắn ngủi, cảm giác ý thức trở về, đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh.
Bên tai lại vang lên tiếng sấm, trong lòng Dịch Thiên Phàm cả kinh, ngồi bật dậy từ trên giường mở to mắt ra.
Mình không phải đã nhảy xuống sông ngoài thành sao......!Sao bây giờ lại ở trên giường?!
Chẳng lẽ......!được người cứu lên?
"Dịch lang......!Chàng hù chết Liên Nhi rồi......" Không đợi Dịch Thiên Phàm hiểu tình huống hiện giờ, bên cạnh có một người bắt lấy tay hắn lay động, "Đang yên đang lành, lại đột nhiên hôn mê......!Còn tốt chàng đã tỉnh......"
Dịch Thiên Phàm nghe tiếng quay đầu vừa thấy, "Thẩm Liên!?" Nàng không phải hai mươi năm trước đang cùng Mã Thiên Tường chạy sao, sao hiện tại còn ở đây?
Từ từ......!
Dịch Thiên Phàm nhìn kỹ bộ dáng Thẩm Liên, kinh ngạc há to miệng, muốn nói mà nói không nên lời, "Ngươi......!Ngươi......" Sao lại trẻ như vậy, quả thực bộ dáng giống như khi mới chuộc nàng ra từ Túy Tiên Lâu, nạp nàng làm thiếp.
"Dịch lang?" Thẩm Liên nghi hoặc kêu Dịch Thiên Phàm một tiếng, cảm thấy sao người này vừa tỉnh lại quái dị như vậy, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Dịch Thiên Phàm cũng mặc kệ Thẩm Liên đang nói cái gì, một phen xốc chăn lên xuống giường, quan sát bốn phía.
Phòng ở rộng rãi, gỗ đỏ, mọi thứ đều rất tinh xảo, cửa sổ đều khắc đồ án tinh mỹ, nhà cửa quen thuộc, cảm giác quen thuộc, nơi này là phòng của nhà cũ Dịch gia Thẩm Liên năm đó ở!
Tiếng sấm vang lên, bên ngoài tí tách mưa rơi xuống, hơn nữa càng rơi càng lớn.
Nhưng mà trong phòng lại rất ấm áp, không chịu ảnh hưởng của mưa gió.
"Dịch lang......" Phía sau có người lại dán lên, dùng ngữ khí nhão nhẹt làm nũng, "Hôm nay là sinh nhật chàng......!Người ta đã tự mình chuẩn bị một bàn đồ ăn cho chàng......!Đêm nay......!Chàng ở lại đây nha......"
Dịch Thiên Phàm bỗng nhiên hoàn hồn, "Ngươi nói cái gì?"
"Đêm nay ở lại......" Thẩm Liên lặp lại một lần, biểu tình càng thêm vũ mị.
"Không phải, trước đó một câu." Dịch Thiên Phàm rút tay đang bị nắm ra, nhịn xuống xúc động muốn nắm lấy lắc Thẩm Liên.
"Hôm nay......!Là sinh nhật chàng......" Thẩm Liên bị ngữ khí lạnh băng của Dịch Thiên Phàm dọa, âm thanh không khỏi có chút phát run, trong lòng cũng có chút phát run.
"Sinh nhật......!bao nhiêu tuổi?" Dịch Thiên Phàm đột nhiên có cái phỏng đoán, hắn hiện tại rất cấp bách muốn chứng thực.
"Hai......!mươi......" Thẩm Liên không rõ ràng Dịch Thiên Phàm rốt cuộc bị sao vậy, chỉ cảm thấy người này sau khi tỉnh lại thì rất xa lạ, làm người sợ hãi,
Thẩm Liên nói còn chưa dứt, đã thấy Dịch Thiên Phàm xoay người đẩy cửa ra, chưa kịp mang dù, đã chạy vọt vào trong mưa.
"Dịch lang......" Trong lòng Thẩm Liên càng thêm bồn chồn, vội vàng kêu hạ nhân tìm dù đến, đi theo ra ngoài.
Dịch Thiên Phàm chạy rất nhanh, càng chạy càng nhanh, tâm cũng càng nhảy càng nhanh, chỉ bằng tình trạng thân thể của mình hiện tại, hiện tại không cần xem gương xác nhận bộ dạng, hắn đều có thể khẳng định, mình đã trọng sinh, hơn nữa là về đến đêm sinh nhật hai mươi tuổi......!cái đêm mưa Thu Tử Hàn xảy ra chuyện.
Tử Hàn......!Chờ ta......!Ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện......!
Trong lòng Dịch Thiên Phàm yên lặng cầu nguyện hết thảy còn kịp, chạy nhanh hơn, dựa vào ký ức, chạy đến hồ sen.
Mưa càng lúc càng lớn, toàn thân Dịch Thiên Phàm đã ướt đẫm, chạy nãy giờ, hắn dừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, không để ý dùng tay áo lau mặt, để mắt nhìn rõ hơn chút, sau đó có chút khẩn trương nhìn về phía trước, đã đến hồ sen rồi......!
Nước hồ bị nước mưa làm cho dao động không ngừng, mưa làm mặt hồ gợn sóng liên tục, trong hồ không có người rơi xuống, bờ hồ cũng không có thân ảnh Thu Tử Hàn, Dịch Thiên Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra, còn tốt......!Còn tốt......!Tạm dừng một lát, Dịch Thiên Phàm chạy tiếp về hướng phòng Thu Tử Hàn.
Vừa mới chạy mấy chục mét, phía trước đã xuất hiện một bóng người mơ hồ, người nọ một tay cầm dù, trong lòng dường như ôm cái gì, ăn mặc y phục màu lam nhạt, thân hình có chút mập mạp, cẩn thận bước từng bước, chậm rãi đi về phía Dịch Thiên Phàm.
Đã vài thập niên chỉ được nhìn thấy người này trong mộng, Dịch Thiên Phàm hốc mắt liền đỏ, nháy mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, nhưng trên mặt đầy nước mưa, nên người khác không thể phát hiện được, "Tử Hàn......" Âm thanh phát ra run run, rốt cuộc cũng gọi được tên người đó.
Thu Tử Hàn nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Thiên Phàm toàn thân ướt đẫm mà chạy về phía này, ngoài ý muốn lại sốt ruột, "Thiên Phàm? Sao ngươi lại dầm mưa......!Cũng không đem dù......" Bước chân không khỏi nhanh hơn, thậm chí muốn chạy.
Dịch Thiên Phàm thấy Thu Tử Hàn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Thu Tử Hàn như muốn chạy tới, thần kinh thả lỏng lại căng chặt lên, hô lớn, "Đừng có gấp, ngươi đừng chạy, coi chừng bị ngã, chờ ta đến đó!"
Thu Tử Hàn ngoan ngoãn dừng lại, Dịch Thiên Phàm vài bước chạy đến bên cạnh Thu Tử Hàn, vững vàng đỡ lấy người y, "Sau này đừng đến tìm ta, chờ ta đến tìm ngươi!" Dưới tình thế cấp bách, không đầu không đuôi nói ra câu mà người khác dễ hiểu lầm.
Thu Tử Hàn lại không buồn bực, che dù cho Dịch Thiên Phàm, do dự một chút, vẫn quay đầu nói với người phía sau, "Tiểu Đào......!Giúp ta cầm lấy hộp đồ ăn." Sau đó đưa đồ trong lòng đang ôm ra.
Sau đó, dùng tay áo mình mềm nhẹ giúp Dịch Thiên Phàm lau nước mưa trên mặt, "Lạnh không? Sao lại không đem dù......!Bị cảm thì làm sao......"
Dịch Thiên Phàm lúc này mới biết, thì ra cái Thu Tử Hàn vừa rồi ôm chính là một hộp đồ ăn, hơn nữa đêm nay y không phải ra cửa một mình, phía sau có nha hoàn tiểu Đào đi theo.
Dịch Thiên Phàm trừng mắt nhìn tiểu Đào một cái, cưỡng chế lửa hận trong lòng, lúc này mới nhìn Thu Tử Hàn, cầm lấy đôi tay hơi lạnh kia, "Sốt ruột đến tìm ngươi, nên quên đem dù......!vừa rồi ngữ khí không tốt, ngươi......!đừng để trong lòng......" Ôn nhu đến mức không giống Dịch Thiên Phàm trước kia.
Thu Tử Hàn rõ ràng sửng sốt, sau đó hơi hơi cúi đầu, không thể xác định, "Ngươi có thể đến tìm ta......!ta......!rất cao hứng......"
Dịch Thiên Phàm nhìn phản ứng của Thu Tử Hàn, trong lòng đau xót, vừa muốn mở miệng, liền nghe được tiếng Thẩm Liên phía sau, "Dịch lang......!chàng sao lại......!chạy nhanh như vậy......" Rõ rang vừa chạy theo đến đây, thở hổn hển, chờ khi thấy rõ những người đang đứng, lại nghe Thẩm Liên nói, "Tiểu......!tiểu Đào? Sao ngươi lại ở đây?"
Vừa rồi vừa áp xuống lửa giận