Dẫn nước từ trên núi thập phần thuận lợi, không quá hai ngày, sau khi một đoạn trúc cuối cùng được cột chặt trên cây, thì từ nơi đó dòng nước thanh triệt cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
"A! Tốt quá!" Người dân thôn trang hoan hô reo mừng hưng phấn, sự nổ lực của bọn họ trong khoảng thời gian này không uổng phí, bọn họ đã thành công.
Nưới suối chậm rãi chảy đầy hồ nước, nhóm tá điềm bắt đầu dắt trâu đi cày, tưới nước để làm tơi xốp đất, rồi cày qua một lần cho những tầng đất đều được hấp thu phân bón và nước.
Được cày tốt, đất đai trở nên phì nhiêu, nước được tưới đều khắp đồng ruộng, như vậy cũng mất ba đến năm ngày mới xong, sau đó là lúc cấy mạ
Bên này ruộng đã xới xong, bên kia hạt giống đã ươm giống tốt, tất cả đều đã được chuẩn bị hoàn tất.
Thu Tử Hàn mang thai đã hơn chín tháng, tuy rằng thân mình càng ngày càng nặng, nhưng má Ngô nói vì sau này sinh sản thuận lợi, nên vẫn khuyên Thu Tử Hàn đi lại nhiều.
Vì thế mỗi ngày Dịch Thiên Phàm liền cùng Thu Tử Hàn đi một vòng ở thôn trang, nhi tử sắp được sinh ra, thôn trang dần dần từ đất hoang vu biến thành nơi giàu có và đông đúc, tâm tình Dịch Thiên Phàm gần đây cực kỳ tốt, trong lòng giống như được nở hoa, tươi cười không ngừng.
"Thiếu gia lại cùng thiếu phu nhân tản bộ a?" Nơi xa truyền đến tiếng An Quý.
Buổi sáng này mặt trời còn chưa lên cao nên không nóng lắm, An Quý sau khi ăn bữa sáng xong liền đến ruộng nhà Điền Tiểu Mạt để giúp cấy mạ, chân Điền Tiểu Mạt đã hoàn toàn bình phục, hai người mỗi người một hàng, thi nhau ai cấy mạ nhanh thì thắng.
"Ngươi sao mỗi ngày đều đến đây giúp Tiểu Mạt trồng trọt a." Dịch Thiên Phàm trong lòng minh bạch tại sao lại như thế, nhưng mà cố tình trêu đùa, "Xác thật siêng hơn An Thuận nha."
An Quý hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng, "Hắn làm gì có mục tiêu gì, mỗi ngày ăn no liền mệt rã rời, vui tươi hớn hở là được."
"Cho nên......" Thu Tử Hàn cười khúc khích, "Ngươi tại đây là có mục tiêu sao?"
"Ừm." An Quý sảng khoái thừa nhận.
"Cái gì?" Một bên Tiểu Mạt đã cắm xong cây mạ cuối cùng, nghe được câu cuối, "Ngươi cầu cái gì?"
An Quý nhanh chóng lắc đầu, lập tức đứng đắn, "Không, không có gì." Ở trước mặt Điền Tiểu Mạt lúng túng.
"Ha ha......!Khụ khụ......!Ha......" Dịch Thiên Phàm ở bờ ruộng nhìn, cười đến ho khan.
Thu Tử Hàn bất đắc dĩ cho vỗ lưng cho hắn, "Chậm một chút......!Chậm một chút, thật là."
Dịch Thiên Phàm nước mắt đều chảy ra, "Ta phải dạy tên tiểu tử ngốc này nỗ lực hơn, bằng không hắn muốn kéo dài tới khi nào."
"Đừng bận lòng, loại chuyện này phải thuận theo tự nhiên mới tốt." Thu Tử Hàn đấm đấm eo.
"Làm sao vậy? Eo lại khó chịu?" Dịch Thiên Phàm đưa tay xoa eo Thu Tử Hàn, quen thuộc mà xoa nhẹ, "Đi đến bên hồ nằm đi, nghỉ ngơi một hồi."
Thu Tử Hàn gật gật đầu.
"Chúng ta đi nha, An Quý làm nhanh lên đi!" Trước khi đi Dịch Thiên Phàm còn không quên thêm vào một câu.
An Quý minh bạch ý Dịch Thiên Phàm, lời nói có ẩn ý lớn tiếng trả lời, "Biết rồi, cảm ơn thiếu gia!"
"Cảm tạ cái gì?" Điền Tiểu Mạt như cũ không hiểu ra sao.
"Cảm ơn thiếu gia kêu ta cố lên a." An Quý hướng Điền Tiểu Mạt cười, lại có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng đụng vai của y một chút, "Nhanh lên a, ta muốn thắng, thua phải giặt quần áo a!"
Cho ngươi giặt ta cũng không có gì không muốn, Điền Tiểu Mạt ở trong lòng chửi thầm một câu, động tác nhanh hơn, "Ta sẽ không thua ngươi đâu!"
Dịch Thiên Phàm đỡ Thu Tử Hàn đến tiểu đình bên hồ, đình này gọi là Thiên Hàn, là do Dịch Thiên Phàm cố ý kêu người làm, ngày thường Thu Tử Hàn cảm thấy ở trong phòng ngốc nên buồn, thì có thể đến đình này nằm một lát, ngắn phong cảnh cũng tốt, không khí cũng trong lành, thích hợp cho người an thai.
"Nằm một hồi đi." Dịch Thiên Phàm đỡ eo Thu Tử Hàn để y nằm nghiêng xuống, kéo qua thảm mỏng đắp lên bụng y, bàn tay cách thảm, một chút một chút xoa eo Thu Tử Hàn, "Ta ở cùng ngươi."
"Ừm." Thu Tử Hàn thoải mái nhắm hai mắt lại.
Dịch Thiên Phàm đang nhìn Thu Tử Hàn nghỉ ngơi, thì lát sau thấy má Ngô đi về hướng này.
Má Ngô vào tiểu đình, thấy Thu Tử Hàn đang nghỉ ngơi, liền hạ giọng, "Thiếu gia, những chưởng quầy trong thành tới, đang ở nhà chính chờ."
Chưởng quầy chắc là đến tìm Dịch Thiên Phàm báo cáo tình huống kinh doanh trong khoảng thời gian này của cửa hàng, đây cũng là do lúc trước Dịch Thiên Phàm định ra quy củ, xem ra những chưởng quầy này đều thực vâng theo.
"Ta đi qua đó, ngươi ở đây với Tử Hàn đi, ta bận xong sẽ quay lại." Dịch Thiên Phàm kêu má Ngô một tấc cũng không rời Thu Tử Hàn, mới yên tâm đi gặp chưởng quầy.
Khi Dịch Thiên Phàm đến, ngoại trừ Hoàng Trung còn có bốn người đang chờ.
Bốn tiệm quần áo vì ở hai thành, cho nên mỗi thành một chưởng quầy quản lý, tửu lầu và tiệm gạo đều có một người phụ trách, phường nhuộm là do Hoàng Trung trực tiếp quản lý.
Dịch Thiên Phàm ngồi xuống, "bắt đầu nói đi, tình huống của cửa hàng trong khoảng thời gian này."
Bao gồm Hoàng Trung, những chưởng quầy khác theo thứ tự mà trình bày, có còn lấy ra sổ sách đưa Dịch Thiên Phàm xem qua.
Dịch Thiên Phàm nghiêm túc nghe, ngẫu nhiên gật đầu, thường thường hỏi hai ba câu.
Cơ bản tình huống đã báo cáo toàn bộ xong, Dịch Thiên Phàm trong lòng thầm tính, "Xem ra trong khoảng thời gian này sinh ý của cửa hàng đều không tồi, mọi người vất vả, lần này nếu tới, hãy ở lại hai ngày đi."
"Vậy làm phiền, cảm ơn thiếu gia." Nhóm chưởng quầy khách sáo nói.
Dịch Thiên Phàm uống một ngụm trà, lại nói chuyện phiếm vài câu, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi, "Đúng rồi, cửa hàng có phát hiện cái gì khác thường hay không?"
Bốn chưởng quầy đều nghĩ nghĩ, ba người lắc đầu, một người thì có chút do dự, lông mày nhăn lại dường như đang tự hỏi.
"Thực sự có?" Dịch Thiên Phàm nhìn về phía chưởng quầy tửu lầu, "Không có việc gì, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần cố kỵ."
Chưởng quầy tửu lầu gật gật đầu, châm chước nói, "Cũng không phải là cái gì khác thường....chỉ là mấy ngày hôm trước, có tên tráng hán một hai phải tới trong tiệm làm tiểu nhị, ta nhìn hắn có tay có chân, một thân sức lực, thật sự không giống như là người có thể an phận chạy việc vặt, nên không đồng ý, đuổi đi rồi."
"Ngươi nói như vậy......!cửa hàng ta mấy ngày hôm trước dường như cũng có người giống như vậyt." Chưởng quầy tiệm quần áo cũng nói một câu, "Muốn xin vào làm công, nhưng đối với vải dệt, kiểu dáng bốn cái hỏi đã hết ba cái không biết, nên ta cũng không muốn."
"Ta thì......" Đột nhiên chưởng quầy tiệm gạo nói, "Người nọ......!chắc cũng như vậy, nói xin vào làm tiểu nhị, tuy rằng không hiểu lúa gạo, nhưng lớn lên chắc nịch." Thấy những người khác đều nhìn qua, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ là như thế nào, nên âm thanh ông không khỏi nhỏ đi vài phần, "Ta nhìn hắn thân thể cường tráng, chắc có thể làm việc, cửa hàng cần người khiêng bao gạo, chất hàng hoá cũng cần người......!nên, thuê hắn."
"Thuê hắn?" Dịch Thiên Phàm nhướng mày hỏi, "Hắn hiện tại đang ở trong tiệm?"
"Hiện tại thì không." Chưởng quầy tiệm gạo lại lắc đầu, "Tại vì muốn đến thôn trang, nên ta mang hắn theo để khiêng bao gạo, năm trước gạo đưa ra số định mức còn một