Sau khi mọi người đi, Dịch Thiên Phàm sửa lại không còn như tư thái thiếu gia như lúc nãy, khách khí đối với Hoàng Trung, "Hoàng thúc, ngài ngồi."
Trên mặt Hoàng Trung hiện lên kinh ngạc, lát sau thần sắc không thay đổi đi đến bên cạnh hai người ngồi xuống.
"Hoàng thúc cũng coi như là người nhìn ta và Từ Hàn lớn lên, ta nhớ rõ khi phụ thân vừa mất, ít nhất còn có ngài, mẫu thân mới chậm rãi tỉnh lại......" Dịch Thiên Phàm chân thành chậm rãi nói, "Sau đó......!Mẫu thân cũng đi, cũng dựa vào ngài thay ta thu xếp, Dịch phủ này mới có thể miễn cưỡng duy trì đến hôm nay.
Mấy năm nay ta không hiểu chuyện, không gánh vác trách nhiệm đương gia, lúc trước không làm tốt chuyện nên làm......!Thiên phàm tại đây tạ lỗi với Hoàng thúc......" Dịch Thiên Phàm nói xong, một bên ý bảo Thu Tử Hàn không cần đứng dậy, sau đó hăn đứng lên đi đến trước mặt Hoàng Trung cúi đầu.
"Thiếu gia......" Hoàng Trung có chút chấn động, vội đứng lên nâng hắn lên, "Không được......!Không được......"
Dịch Thiên Phàm lắc đầu để Hoàng Trung ngồi xuống, rồi mình cũng về ngồi xuống, tiếp tục nói, "Hai ngày này ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, từ giờ trở đi......!sẽ hảo hảo xử lý cái này nhà này, không thể để gia nghiệp mà phụ thân đã gây dựng bị mất trong tay của ta, cho nên sau này......!còn phải thỉnh Hoàng thúc giúp đỡ nhiều hơn."
Dịch Thiên Phàm nhớ rõ, đời trước Hoàng Trung tuy rằng vẫn luôn ở Dịch gia đến khi chết vì bệnh, nhưng sau lại không phải tận lực tận tâm vì Dịch gia lo liệu nữa, có lẽ là vì thất vọng, có lẽ đã lạnh tâm, lão quản gia Hoàng Trung mặc kệ, nên làm Dịch phủ càng thêm suy bại nhanh chóng.
Nếu nói Thẩm Liên và Mã Thiên Tường là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, thì Hoàng Trung sau này, chính là đao phủ trợ Trụ vi ngược.
Cho nên đời này, Dịch Thiên Phàm muốn tận lực tranh thủ, để Hoàng Trung tiếp tục vì mình làm việc.
[Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều ác, vua Trụ là Trụ Vương là vua đời nhà Thương, hoan dâm vô đạo, tàn hại nhân dân, làm điều bạo ngược, làm đủ mọi chuyện ác]
Hoàng Trung nghe Dịch Thiên Phàm nói, lộ vẻ chua xót, "Thiếu gia nói những chuyện đó đều đã qua, lão gia và phu nhân có ân đối với ta, đối với Dịch gia......!ta cũng là......!không dứt bỏ được......!chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ vì Dịch gia tận tâm một ngày."
"Có những lời này của ngài, ta an tâm rồi." Trong lòng Dịch Thiên Phàm nhẹ nhàng thở ra, "Hiện tại trong nhà chỉ có ta và Từ Hàn, Hoàng thúc sau này chính là trưởng bối của chúng ta."
Hoàng Trung gật gật đầu, lau lau khóe mắt, rất cảm khái.
Thu Tử Hàn nghe xong, nhớ đến chuyện trước kia, trong lòng cũng có chút khổ sở, không khỏi nắm lấy cánh tay Dịch Thiên Phàm, nhẹ nhàng dựa vào.
Còn tốt hiện tại Thiên Phàm y đã trưởng thành, sẽ không như trước nữa.
Ba người tâm tình đều có chút kích động, bình phục một lát, Dịch Thiên Phàm mới nói thêm, "Hoàng thúc, ta muốn biết hiện tại tình huống trong nhà rốt cuộc là như thế nào? Phòng thu chi còn bao nhiêu ngân lượng?"
Hoàng Trung thu liễm thần sắc, nói, "Ba thôn trang trước đây nộp tiền lên phân lệ ngày càng kéo dài, hiện tại bạc xác thật không nhiều lắm......!đại khái......!tổng cộng khoản năm trăm lượng."
"Thôn trang năm gần đây thu hoạch không tốt?" Tình huống so với Dịch Thiên Phàm nghĩ không sai biệt lắm, cũng không phải rất kinh ngạc.
"Thôn trang nhân lực không đủ, đại bộ phận đồng ruộng đều hoang phế, hiện tại chỉ có thể dùng một bộ phận, cho nên......!thu hoạch vẫn luôn không tốt, tá điền cũng giao không lên không bao nhiêu ngân lượng." Hoàng Trung không có dấu diếm, đúng sự thật bẩm báo, trong lòng vì Dịch Thiên Phàm trưởng thành mà rất cao hứng.
"Vậy cửa hàng sao? Mỗi năm có thể thu bao nhiêu?" Dịch Thiên Phàm tiếp tục hỏi.
"Này......" Hoàng Trung vẻ mặt khó xử, dường như châm chước mở miệng như thế nào.
"Nơi này không có người ngoài, Hoàng thúc có chuyện cứ việc nói thẳng." Dịch Thiên Phàm biết có kỳ quặc.
"Mấy năm nay trong nhà có ba tiệm gạo, một phường nhuộm, bốn cửa hàng quần áo và một tửu lầu." Hoàng Trung thuộc như lòng bàn tay nhất nhất nói ra, "Tiệm gạo trên cơ bản dùng để bán chính là gạo từ thôn trang trồng ra, vẫn mua bán được, thời điểm tốt còn kiếm được nhiều lợi nhuận, nhưng còn những cửa tiệm khác thì......"
"Làm sao?" Dịch Thiên Phàm nhíu mày.
"Haiz......" Hoàng Trung thở dài, "Phường nhuộm vẫn luôn hợp tác với lão gia đại phòng, đều là người trong nhà, ai kiếm nhiều, ai kiếm ít......!cũng không phải một quản gia như ta có thể thương nghị, còn cửa tiệm quần áo và tửu lầu......!đều do cữu lão gia phụ trách, mỗi năm có thu được trăm lượng lợi nhuận hay không, cũng không biết......" Còn lại, Hoàng Trung không nói thêm gì nữa.
Dịch gia ở Giang Nam là đại gia tộc, bổn gia dựa vào dệt vải mà lập nghiệp, phụ thân Dịch Thiên Phàm là nhị phòng, sau khi phân gia được giao cho phường nhuộm, hơn mười tiệm quần áo, đến bây giờ lại chỉ còn bốn tiệm.
Phường nhuộm dựa vào sinh ý thúc bá bổn gia, dệt vải xong thì đưa đến cửa hàng nhà mình bán, cũng coi như là một sản nghiệp hoàn chỉnh.
Còn cữu cữu của Dịch Thiên Phàm cũng có giữ một phần gia nghiệp, là vì khi phụ thân Dịch Thiên Phàm qua đời sớm, ông không có tiểu thiếp và hài tử khác, chỉ có một chính thê và một nhi tử, cô nhi quả phụ không có biện pháp, nương Dịch Thiên Phàm mới để ca ca nhà mình hỗ trợ xử lý sinh ý trong nhà.
Chẳng qua, hai bên nội ngoại này dường như không đáng thương hai tiểu phu phu tuổi trẻ này, bản thân ăn no cũng không nghĩ đến ai.
Dịch Thiên Phàm âm thanh có chút mỏi mệt, "Được......!ta đã biết."
Đời trước mỗi ngày đều cùng bằng hữu làm bậy làm bạ uống rượu chơi bời, sau khi Thu Tử Hàn chết, Thẩm Liên tiêu tiền càng không cố kỵ, Dịch Thiên Phàm đối với những việc này là chưa từng hỏi đến, chỉ cảm thấy tiền càng tiêu càng