“Chị thấy cái này sao?”
“Hay là cái này?”
Cô ta nhảy tõn, ngồi vào giữa cô và Vỹ Trác.
Làm như đấy chỉ là sự vô ý và phấn khích của bản thân khi đứng trước sự bối rối phải chọn lựa.
Tiện tay đưa hết cái này tới cái khác cho cô.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ ấy kìa thật là đáng yêu quá đi.
Cô nhìn mà chỉ muốn xé rách lớp mặt nạ giả tạo ấy, phanh phui cho mọi người thấy bản mặt thật của cô ta.
“Haha… em đừng quá lo, em gái của chị xinh đẹp như vầy mà? Dù là một cái váy bình thường, cũ kĩ nhưng chỉ cần em mặc thì tức khác nó sẽ thành đồ vô giá.”
“Đúng không ba? Đúng không anh Vỹ Trác?”
Cô mỉm cười vỗ nhẹ lên bàn tay của cô ta tỏ vẻ sự an ủi cần có của một người chị rộng lượng.
“Đúng, đúng.”
Ông Triệu gật đầu cười ha hả, miệng nói liên hồi từ đúng.
Có vẻ ông khá hài lòng khi có người khen đứa con gái yêu của mình.
Nhìn đến Vỹ Trác hắn ta chỉ cười cười rồi gật nhẹ đầu tỏ vẻ bình tĩnh.
Xí! Đúng là đồ giả tạo…
“Thôi mấy đứa đi đâu thì đi.
Ở đây làm gì với ông già này.”
“Ba, ba làm sao mà già chứ?”
“Vậy bọn cháu xin phép.
Bối Hi, anh đưa em đi dạo chơi nhé?”
Sau khi được lệnh thoát từ ông Triệu, hắn ta quay qua nhẹ giọng nói với cô.
Cô mỉm cười ngọt ngào rồi e thẹn nói vâng.
Sau khi chào hỏi xong cô theo hắn ta ra ngoài.
Chỉ là khi mới đứng dậy bước đi thì đã bị người khác gọi ngược lại.
“Anh chị cho em đi với được không?”
Cô ta đứng dậy, nhìn chằm chặp vào cô và anh.
Dù rất muốn bỏ qua nhưng cô ta không thể nào bỏ qua được.
Chỉ cần nghĩ tới anh và con ả ấy tay trong tay đi chơi, đi ăn là cô không tài nào chịu nổi.
Ai mà biết trong khoảng thời gian cô lơ là này họ sẽ còn làm những gì? Lỡ đâu Vỹ Trác anh ta lại yêu con ả ấy không hay thì sao?
Để tránh đêm dài lắm mộng, cô tốt nhất sẽ bóp nát nó từ trong trứng nước.
“Hả? Chuyện này?”
Cô làm bộ ngạc nhiên quay lại nhìn cô ta, sau đó lại tỏ vẻ khó xử nhìn hắn.
Biết ngay mà…
“Ừm…”
Mặt hắn ta đen thui.
Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Hắn ta thật khó hiểu với Băng Na.
Xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy nhưng có cần ngu ngốc thiếu não vậy không?
Muốn làm cho tất cả mọi người chú ý và nghi ngờ sao? Ở đây còn có lão già Triệu Vân Kiêu kia nữa.
Chỉ cần một chút sơ hở để lão ta nhìn ra sự tình bên trong thì mọi chuyện xem như là công cốc.
“Để con bé đi cùng đi.
Càng đông càng vui mà, để em nó một mình cũng tội nó.”
Ông ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế, nhìn một tình cảnh tay ba này rồi dễ dàng đưa ra cách giải quyết.
Đúng là chỉ ông mới có suy nghĩ dễ dãi này.
“Vậy em lại đây đi, cùng chị và anh Trác đi nhé.”
“Vâng.”
“Em muốn đi đâu nào?”
“Chỉ cần nơi có chị và anh thì đây cũng được ạ.”
Chiếc xe chở ba người chúng tôi lao nhanh ra khỏi biệt thự, tiến tới một khu trung tâm mua sắm lớn.
Và chuyện trên đường đi cũng không thể thiếu.
Hai người kia liếc mắt đưa tình, ánh mắt nóng bỏng