“Này! Triệu Bối Hi.”
Bực tức trước thái độ hờ hững và vô tâm của cô khiến máu nóng trong người anh dâng lên.
Cố tình đứng đây đợi mà lại còn làm giá, cô ta nghĩ mình là ai hả?
Mặc dù bộ dạng hôm nay của cô rất đẹp nhưng cái thái độ này lại khiến anh chán ghét không thôi.
Tính chinh phục của anh tuy lớn thật đấy nhưng không phải thể loại nào cũng nuốt trôi.
“Gì? Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?”
“Chứ còn ai ở đây?”
Cô tiếp tục khinh thường anh ta, cúi đầu di di cát dưới chân mình.
Dù kiếp trước từng là vợ chồng, sau đấy lại mang bao thù hận.
Cô từng nghĩ không biết khi gặp anh ta mình có đến nỗi đâm một nhát thật mạnh rồi chết theo luôn hay không.
Nhưng giờ đây cô đã nghĩ thông tất cả rồi.
Cô sẽ cố gắng sống và sống thật tốt.
Kế hoạch? Trả thù? Tất nhiên sẽ có.
Nếu họ vẫn tiếp tục tính kế cô thì cô cũng phải chuẩn bị kế sách để đáp lại thôi.
Vỹ Trác? Cô không vội.
Cô cần đá đổ mẹ con bà Đường trước rồi sẽ quay lại chơi đùa cùng anh ta.
“Cô nghĩ làm vậy thì có thể làm tôi chưa ý sao? Đừng có ngu…”
“Im mồm đi.”
Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói lạnh lùng của cô cắt ngang.
Nhếch một bên mép nhìn anh ta hờ hững đánh giá.
“Anh nghĩ mình là ai? Là tiền hay mặt trời? Đừng có tự trét vàng lên mặt mình.
Nhìn anh bây giờ tôi chỉ thấy ghê tởm và bẩn thỉu.”
“Ừm… không đáng xách dép cho người yêu của tôi.”
Cô ra vẻ suy ngẫm nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Sau đấy như vẻ thất vọng, có chẹp chẹp miệng lắc đầu ngao ngán.
“Cô… cô.”
“Suỵt! Im đi.”
Anh ta tức giận chỉ thẳng tay vào mặt cô, đầu như muốn phì khói, nói không ra hơi.
Cô thì trái ngược với anh, vẫn bình tĩnh đứng đấy.
Chán ghét cái vẻ mặt và giọng nói giả tạo ấy, cô giơ tay lên ra hiệu im lặng.
“Anh Trác… chị, hai người nói chuyện gì vui vậy?”
Băng Na kéo theo làm váy dài, từ trong nhà bước ra.
Cô bước đến bên bà khoác tay vào anh, khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy vẻ tò mò giả tạo.
“Vui, chuyện vui lắm.”
Cô châm biếm nhìn cô ta trả lời.
“Gì vậy ạ?”
“Đi thôi Băng Na, mặc kệ cô ta.”
Anh muốn ở lại chịu thêm sự mất mặt, Vỹ Trác nhanh chóng kéo tay Băng Na lên xe, đạp chân ga xoay bánh rời đi để lại cô thân thiện ở phía sau vẫy tay chào tạm biệt.
“Xì! Cuối cùng cũng đi hết.”
Cô đợi họ rời đi đã lâu rồi.
Tranh thủ màu xe chở mình chưa tới cô nhanh chóng lấy điện thoại ra nhập số và gọi đi một cuộc.
“Alo ông ạ.”
“Vâng cháu sắp tới rồi.”
Bữa tiệc mỗi năm một lần này được đặt tại một nhà hàng ngoài trời lớn, trước cửa được trang hoàng lộng lẫy đầy những món đồ quý giá đắt tiền và xa xỉ.
Vào đúng khung giờ trải thảm đỏ đón khách, những chiếc xe con mang đầy nhãn hiệu mắc tiền tấp nập tới lui.
Tuy đông đúc và tấp nập nhưng không hỗn loạn mà lại rất trật tự và chuyện nghiệp.
Có thể thấy họ đã rất quen thuộc với những bữa tiệc lớn như vầy.
Những chiếc camera và mic là những thứ không thể nào thiếu sót.
Chúng được những nhà báo và phóng viên nâng niu và kiểm tra chắc chắn để hôm nay hoạt động liên tục.
Chỉ cần có xe đến đậu lại và người bên trong xe bước xuống là y rằng họ sẽ bắt đầu phỏng vấn chụp hình tới tấp.
Ánh đèn flash lóe sáng liên hồi.
Màu sắc đa dạng đơn giản đến cầu kì của sự sang trọng và lộng lẫy từ những món đồ hàng hiệu.
Chiếc đầm dạ hội kiêu sa của phái nữ kết hợp cùng những bộ vest lịch lãm của phái mạnh.
Tất cả như hoà quyện lại tạo nên một bức tranh khiến người xem phải hãi hùng trước độ chịu chi của họ.
Lần lượt từng chiếc xe trả người.
Cuối cùng cũng đến lúc, chiếc xe đang chở Băng Na và Vỹ Trác dừng lại trước thảm đỏ.
Vỹ Trác và Băng Na khoác tay nhau bước xuống từ chiếc xe thể thao đắt giá.
Cô và anh ta thật nổi bật trước đám đông.
Từ nhan sắc được tung hô đến sự giàu có khi xuất hiện cùng siêu xe của mình.
Sau một thời gian dài ở ẩn và công cuộc tẩy trắng hoàn hảo nên giờ đây