“Băng Na, là mẹ đây.
Con mở cửa cho mẹ đi được không?”
Đã cả ngày nay con bé nhốt mình trong phòng, không ăn không uống gì.
Một người làm mẹ như bà làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, yên tâm cho đứa con gái nhỏ này?
Mọi chuyện cứ lệnh theo quỹ đạo, những thứ bất lợi đều đang chĩa thẳng mũi nhọn về họ.
Dù có phần bực tức và không thể nào cam lòng nhưng không phải còn nước là còn tát sao? Bà không tin là không thể trở mình.
Chỉ cần mạnh mẽ và đấu tranh hết mình làm sao có chuyện thất bại?
“Mẹ! Con phải làm sao đây? Con phải làm sao đây?”
“Con ghê tởm bản thân, con chán ghét mọi thứ.”
“Tại sao người bị không phải cô ta?”
Băng Na nhốt mình trong phòng, cô không mở cửa mà chỉ ngồi co mình ở một góc hét lớn tiếng vọng ra ngoài.
“Mở cửa ra đi, con còn có mẹ.
Mẹ sẽ có cách giúp con mà.
Mẹ nhất định sẽ giết chết con ả đấy cho con hả giận.”
_Cạch_
Cánh cửa mở ra, cô đứng như người mất hồn trước mặt bà.
Nhìn thấy tiểu bảo bối của mình bây giờ người chẳng thành người, ma chẳng thành ma mà bà đau lòng không thôi.
“Băng Na của mẹ.”
Bà Đường đau lòng từng bước vào phòng của con gái an ủi, ôm chầm lấy cô ta vào lòng vỗ về.
Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của bà, ngoan ngoãn nghe hết những lời bà nói.
Thật không khác gì ngày xưa, bây giờ cô đã hoàn toàn mất đi vẻ không kìm chế của ban nãy.
Nhưng số trời có lẽ cũng không muốn để cô yên, ngay trong lúc cô đang liu thiu vào giấc ngủ thì điện thoại lại đổ chuông.
Ngồi bật dậy trước sự bất ngờ của bà Đường.
Cô vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn trà gần đấy, mở màn hình lên xem.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô ta sốc đến nỗi không thể cất bất cứ một lời lẽ nào.
Chỉ có thể như không tin vào mắt mình mà nhìn chằm chặp vào màn hình, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Sau một hồi qua cơn sốc nặng, cô khó nhọc nhìn về phía bà Đường với hai hàng nước mắt chảy dài.
Cô ta đưa chiếc điện thoại về phía của bà, xịt sùi trong làn nước mắt, nói cũng không ra hơi.
“Mẹ! Mẹ nhìn đi.
Cái này là sao? Tại sao lại như vậy hả?”
Bà Đường tiến lên trước, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay cô đọc thật kĩ.
Đến khi đọc xong ngay cả bà cũng sốc đến hoảng.
Như vầy là sao? Tại sao Vỹ Trác cậu ta lại nói không có bất kì quan hệ gì với con bé?
Chẳng phải tình cảm rất tốt đẹp, cậu ta còn theo đuổi con gái bà rất lâu sao? Không phải bà không biết chuyện con gái và cậu ta từng quan hệ lén lút sau lưng Bối Hi nhưng chẳng phải Bối Hi ả ta đã từ bỏ.
Người chiến thắng và đoạt lấy chàng trai ưu tú hàng top của thành phố này là con bà sao?
“Băng Na! Con nghe mẹ nói, chắc chắn chỉ là có gì đó hiểu lầm thôi.”
“Cậu ta làm sao có thể bỏ con được.
Đúng không?”
“Cho mẹ chút thời gian, nhất định mẹ sẽ làm rõ chuyện này.”
Mặc bà nói cứ nói, cô khóc đến nước mắt nước mũi hoà vào nhau.
Lắc đầu nguầy nguậy không thèm nghe lọt một câu mà bà nói.
“Làm sao mà hiểu lầm được? Đây là thông báo chính thức từ công ty của anh Trác mà…”
“Á… không… đây không phải sự