Thời gian cùng nhau trải qua không nhiều nhưng mà vui thật sự.
Cô có thể cảm nhận được sự an toàn và bình yên nơi anh.
Có thể gặp anh, sánh bước cùng anh, được anh yêu thương.
Có lẽ đối với cô đã thật sự mãn nguyện rồi.
Một tình yêu nhỏ, có cô và anh.
Mẹ ơi, mẹ có ở đấy không? Con rất muốn nói với mẹ rằng con đã tìm được một chàng trai tốt.
Lần này con sẽ không phạm sai lầm, không để người khác lừa gạt nữa.
“Mộ Hàn, anh có bận không?”
“Hả? Không, đi với em sao bận đây?”
Anh ngạc nhiên khi nghe cô hỏi vậy.
Có chuyện gì hay sao? Tại sao cô lại hỏi như vậy.
Chỉ là một câu hỏi nhỏ của cô nhưng nó làm anh suy nghĩ và đổ cả mồ hôi.
“Em chỉ muốn hỏi anh có bận không thôi mà.
Anh suy nghĩ đến cái gì vậy.”
Nhìn là biết vị thần nhỏ của cô lại suy nghĩ bậy bạ rồi.
Chỉ hỏi vậy thôi mà nhìn anh lo lắng thái quá chưa kìa.
“Anh chỉ hơi sợ…”
Anh ấp úng ngập ngừng khó nói.
Làm sao anh có thể nói là anh sợ cô bỏ rơi anh hay muốn đuổi anh đi đâu.
Như vậy có khi nào cô tự ái, nói anh không tin tưởng cô hay không?
“Vậy đi thôi.
Em dẫn anh đi ăn.
Anh phải ăn thật nhiều đấy, lần đầu tiên em dẫn anh đi ăn mà.”
Nắm lấy bàn tay của anh, cô kéo anh đi tới chỗ đậu xe.
Tiếp tục lại là công cuộc cô chỉ đường cho anh.
Vậy mà anh lại rất nghe lời cô, dù cô kéo anh đi chỗ nào anh cũng không oán trách.
Đến nơi, tìm chỗ đậu xe rồi cô lại nắm tay anh đi.
Đưa anh đến một con phố đi bộ lớn, nơi đây có rất nhiều thứ.
Từ nhiều món ăn đến đồ vật tinh xảo.
Tuy chúng không quý giá nhưng với cô thì rất hợp để làm kỉ vật.
“Chỗ này sao?”
“Đúng vậy.
Anh không chê chứ?”
Thấy ánh mắt tò mò nhìn tứ phía của anh là cô biết từ nhỏ tới giờ anh chưa từng tới rồi.
Nếu không phải biến cố kiếp trước xảy ra thì cô cũng không biết nhiều đến thế.
Là một người sống trong nhung lụa, đi tới đâu cũng có ánh mắt nhòm ngó.
Vì thể diện và ánh mắt người đời nên cô không thể để họ nắm thóp.
Nhưng một kiếp trôi qua, bao nhiêu kì thị và ánh mắt khinh thường, sỉ nhục đều nếm trải.
Đến bây giờ cô còn cảm thấy sợ hãi trước cái nhìn của họ sao? Có sợ hãi thì ánh mắt cái nhìn của họ cũng chưa đủ để cô cảm thấy e dè.
Đưa Mộ Hàn đi ăn hết cái này tới cái kia.
Nhìn anh lúc đầu thì bán tín bán nghi, cảm thấy không hợp vệ sinh nên vẫn không muốn ăn.
Lúc sau thì từ từ nếm thử và đâm ra nghiện, cô cứ đưa cái gì là vui vẻ ăn hết tới đó.
Sau một hồi đi nhìn đông ngó tây, cô thấy phía trước không xa có một tiệm bán bóng bay.
Nhìn quả thực rất đẹp.
Nói Mộ Hàn đứng đấy đợi rồi cô chạy vèo lên phía trước.
Cô mua một quả bóng màu đỏ nhỏ.
Rụt rè e ngại muốn đeo nó lên tay anh.
Thấy cô như vậy anh vỗ nhẹ vào đầu cô, chìa bàn tay to lớn về phía cô.
“Nhẹ thôi nhé.
Anh sợ đau.”
Bối Hi: “…”
Cột bóng bay thôi mà anh nói gì ghê vậy.
“Xong rồi.
Đẹp không?”
“Đẹp.”
Thấy cô hồn nhiên như trẻ con vậy anh cũng không để ý nhiều.
Chẳng thèm quan tận tại sao cô lại cột lên tay anh.
Việc anh quan tâm chỉ có cô, cô nói đẹp thì tất nhiên không thể xấu.
“Ngoan quá.”
Nhìn anh bây giờ đặc biệt cuốn hút làm cô không kìm mình được.
Nhón chân lên, cô hôn nhẹ lên đôi môi mỏng lạnh của anh sau đấy muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng ấy?