“Chuyện này…”
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, chuyện liên hệ với người đứng sau này là chưa từng có.
Vì thấy cô còn trẻ và khác xa với những người trước kia mà hắn từng xử qua nên hắn ta mới ưu ái với cô.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà hắn cái gì cũng đáp ứng và quá với thân phận của mình.
“Một cuộc thôi mà.”
“Vấn đề là…”
_Reng_
Chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi quần hắn ta rung chuông.
Cảnh cáo, nhìn chằm chặp vào cô rồi một tay vào túi quần.
Nhìn lướt qua số điện thoại gọi tới, hắn nhanh chóng ấn nghe rồi áp lên tai.
“Tôi nghe.”
“Mọi chuyện sao rồi hả? Tại sao đến bây giờ cậu vẫn chưa báo kết quả cho tôi.”
Sau một hồi dây dưa, bà Đường bên kia chờ đợi quá lâu hay hồi hộp mà ngồi chờ không nổi.
Đứng bên ban công ngoài trời, bà vừa hưởng lấy gió mát thổi qua vừa đau đầu suy tính mọi việc.
Nhưng nỗi lo và áp lực quá lớn nên bà nhanh chóng điện cho hắn ở đầu dây bên này để nghe ngóng tình hình.
“Có chút chuyện xảy ra nhưng bây giờ đã ổn, tôi đã làm chủ được tình hình.
Chỉ là có một việc…”
“Chuyện gì hả? Nhanh chóng giải quyết ả ta đi.”
Bà hét lớn vào điện thoại khiến cho hắn ở bên này cũng phải cau mày lại.
Đúng là đồ đàn bà chảnh chọe.
Không vì 50% tiền còn lại thì hắn còn lâu mới để yên cho bà ta chửi.
“Cô ta muốn nói vài câu với bà.”
“Khốn khiếp, bây giờ còn muốn nói chuyện tâm tình nữa sao? Nối máy đi.”
Hắn nghe được lệnh từ bà ta thì ra hiệu với cô sau đó ấn mở loa ngoài.
Đúng như cô từng nghĩ, bà ta nhất định là đang chửi ầm lên cho mà xem.
Đến lúc mở loa rồi mà cô còn nghe thấy giọng nói lanh lảnh đầy độc địa của bà ta.
“Đường Nhĩ, lần này bà muốn diệt cỏ tận gốc sao?”
Cô đứng cách xa hắn, liếc nhìn về chiếc điện thoại nói lớn tiếng.
Hãy nói đi bà Đường, nói hết những gì bà đã và đang làm.
“Hahahaa…”
“Phải! Lần này mày không thoát được đâu.”
Bà ta bên kia vui đến không khép được miệng, cầm ly rượu vang trên tay uống một ngụm lớn.
Chỉ cần giết chết con ả Bối Hi rồi đưa tiền cho tên đó để hắn chuồn đi là mọi chuyện sẽ êm đẹp.
“Nên bà đã thuê người đến giết tôi đúng không? Cả chuyện tôi suýt bị xe tông lần trước?”
“Đúng vậy.
Còn cả việc tao thuê người hãm hiếp mày nhưng không thành nữa.”
“Bà đúng là đủ ác đấy.”
“Chưa là gì đâu.
Nếu mày muốn tao còn có thể ác hơn đấy.”
Đứng trong bóng tối, cô nhịn cười đến run cả hai bả vai.
Người bên ngoài nhìn thấy chỉ nghĩ rằng cô khóc hay sợ sệt gì đó.
Tốt lắm, nói tiếp đi.
Bà còn gì muốn thể hiện nữa không?
“Bà làm tôi sợ đấy.
Trước kia bà cũng đừng những cách bỉ ổi này để hại mẹ tôi sao?”
“Không, mẹ mày nhanh chết hơn.
Tao không phải quá đau đầu.
Đứng trên lập trường của người mẹ kế, con làm mẹ thật khổ tâm đấy.”
Người từng cùng bà đấu đá ư? Bà ta đã hạ đo ván một cách nhanh chóng rồi.
Tiểu thư đài cát, phu nhân danh giá thì sao chứ? Còn không phải sợ tiếng tăm người đời mà sống âm thầm chịu đựng, để bà ta muốn làm gì thì làm sao.
“Mày còn đứng đấy làm gì hả? Nghe chuyện cười sao? Còn không mau chóng giết chết nó cho tao.”
Căn thời gian đã đủ, bà ta mất kiên nhẫn.
Nhanh chóng chuyển hướng la làng về lại phía hắn ta.
Thật không an tâm nổi, để cho nó tồn tại một giây là là lại khó chịu một giây đó.
“Thật sự giết chết sao?”
“Đừng hỏi thừa.
Mày cũng nên biết tao là ai, không giết được nó thì tao giết chết con bồ nhỏ của mày.”
“Bà nói gì cơ?”
“Không nghe rõ sao? Đừng cúp máy, tao muốn nghe thấy quá trình nó chết trong chật vật.”
Thấy cô