Kết cục của mẹ con bà Đường đã rõ.
Băng Na tinh thần ngày càng không tỉnh táo, điên loạn ngày một nặng.
Dù bà Đường làm ra mọi việc sai trái nhưng Băng Na cô ta vẫn từng là đứa con gái mà ông yêu quý nhất.
Ông cho người đưa cô ta vào một bệnh viện cao cấp hàng đầu để sống và chữa trị ở đấy.
Chuyện này thông tin lên báo chí thì được người người khen ngợi về sự rộng lượng và yêu thương con cái của ông.
Nhưng với cô lại theo một chiều hướng khác, một chiều hướng tiêu cực hơn.
Ông đưa cô đi để lấy lại một chút danh tiếng của mình và không vướng bận gì đến đứa con ấy nữa.
Hiện tại thì như vầy nhưng ai biết được cuộc sống của Băng Na sau này sẽ ra sao.
Những thứ của hiện tại chỉ là trước mắt mà thôi.
Cô còn nghe được rằng ông muốn nhanh chóng đón tình nhân mới về.
Cô ta tuy chỉ mới bám vào ông một thời gian thôi nhưng tốc độ khác thì lại rất nhanh.
Chứng cứ của bà Đường đã quá rõ ràng.
Sau tất cả những thứ đấy bà ta bị giam giữ và đưa kiện.
Nhốt mình trong tù có phải quá nhẹ với bà ta không?
Đấy là những gì cô biết về thế giới ngoài kia, cách sau cánh cửa.
Còn bây giờ cô còn phải ngồi thẳng, nghiêm túc ngọt trái cây cho Mộ Hàn.
Anh sau một thời gian dài nghỉ ngơi đấy thì dần khỏe lại, tính cách lại càng ngày càng trẻ con và nhõng nhẽo.
Cả ngày bám dính lấy cô không chịu buông.
“Này, anh ăn đi.”
Xếp gọn trái cây vào đĩa, cô đẩy nhẹ về phía anh.
Nhìn con người ngồi ngây ngốc trên giường, băng chỗ này bó chỗ kia mà cô vừa buồn cười vừa thương.
Xí!
Anh không hài lòng với cách phục vụ của cô, dẩu môi ra tỏ vẻ giận dỗi.
Cô phải đút cho anh chứ? Người ta bị thương rồi, làm sao mà cầm ăn được.
“Sao vậy? Thái độ này là sao?”
“À, rồi.”
“A… nào.”
Cô thật là sơ suất mà, vậy mà lại quên mất Mộ Hàn của chúng ta bị thương ở tay bó bột không thể cầm ăn.
Tay phải thuận thì không thể xài, tay trái thì anh than với cô nói không cầm được.
“A… ừm.”
“Ngon chứ?”
Cô đưa ánh mắt mong chờ nhìn anh.
Sau bao ngày tận tâm chăm sóc thì ít ra anh cũng nên phải khen ngợi cô để bù lại cho cô chứ.
“Cũng được.
Bây giờ em hôn anh một cái đi.”
Bối Hi:”…”
Đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc mà cô sẽ không bao giờ quên.
Những sự kiện, những hi sinh mà anh dành cho cô và cả thấu hiểu nhau hơn nữa.
Sự ngọt ngào bao trùm lấy căn phòng bệnh nhỏ.
Khúc mắc giữa cô và ông Triệu ngày một lớn.
Cũng không thể cả ngày về nhà mà nhìn mặt ông được.
Cô xin ông không được nên đã nhờ nhà họ Huỳnh can thiệp, gây sức ép để cho cô ở riêng.
Vì vậy mà cô bây giờ chính là một người sống độc thân, một thân một mình.
Cuộc sống ở chốn bình yên, cả ngày thoải mái.
Không cần lo lắng hay đề phòng ai ngay chính trong căn nhà của mình.
Ba mẹ của anh đã về nước và tới thăm anh, cô cũng không rõ rốt cuộc họ cãi nhau vì chuyện gì nhưng nhìn chung là chia tay trong không vui.
Mới đầu họ còn nói với cô vài lời rồi vào thăm anh, nhưng sau khi ra khỏi phòng thì mặt mũi hai người hằm hằm.
Bực tức mà đi lướt qua cô cho dù cô khi ấy đã cất tiếng chào hỏi họ.
“Bối Hi phải không? Chào em nhé.”
Cứ tưởng vậy là xong thì một cô gái xuất hiện trong bệnh viện thăm anh.
Đây không ai khác là bạn của ba mẹ anh và là người cùng anh đi du học bên Anh mấy năm.
Bây giờ cô ấy mới