Đến chiều tối, cô vẫn không trở về nhà mà tới khu chợ đêm.
Nơi đây là khu phố đi bộ mà cô và anh đã từng tới.
Vẫn là quang cảnh cũ, vẫn là những hàng quán đấy và lượng khách đi lại động đúc.
Tất cả vẫn như vậy, chỉ là lòng người thay đổi.
Nơi giản dị và tấp nập này cô mới thấy mình thật nhỏ bé và như tiếp thu năng lượng sống lại.
Đến những nơi như vầy mới có thể thấy được tình người ấm áp, không có sự độc ác và tàn nhẫn như hằng ngày mà cô đối mặt.
Những cô cậu bé được ba mẹ dắt tay đi chơi.
Đứa thì cười khúc khích vì được vui đùa, đứa thì bị mẹ nạt vì đòi hỏi quá đáng mà khóc nhè.
Tất cả đều tạo nên một bức tranh hoàn mỹ và sinh động.
Cô nhìn thấy một cặp đôi yêu đương đi phía trước.
Họ thật hạnh phúc khi tay trong tay.
Chàng trai che chắn và quan tâm cô gái, cô gái thì hạnh phúc nép vào lòng chàng trai.
Chói mắt thật!
Nhưng lại rất ngưỡng mộ.
Đi đến mỏi chân, cô dừng lại trước một hàng nước nhỏ rồi ngồi xuống.
Ông chủ béo tròn hiền hậu đi tới cười cười rồi vui vẻ hỏi cô:
“Lâu rồi mới thấy cháu tới, chàng trai lần trước đâu rồi? Không đi cùng cháu sao?”
Lần trước cũng là lần đầu cô cùng anh tới.
Vì đây là một cặp đôi quá đẹp nên khiến ông nhớ mãi.
Nhưng mỗi ngày gặp rất nhiều người, chỉ như vậy thôi làm sao khiến ông nhớ mãi không quên?
Là do khi ấy thằng con trai nhỏ của ông chỉ mới bốn tuổi ở đây chơi.
Nó hay phá phách và nghịch ngợm nên rất nhiều vị khách đã phản ánh.
Ông cũng khá ái ngại vì điều đó nhưng chẳng biết làm gì hơn vì nhà không có ai trông mà vợ chồng ông từ chiều đến nửa đêm phải ra đây bán hàng kiếm sống nên buộc phải đưa nó theo.
Hôm ấy vì quá đông khách mà vợ chồng ông lơ là, khiến con ra đường lớn và suýt bị xe mô tô đi ngổ đụng trúng.
Nếu không nhờ sự nhanh tay lẹ mắt và bạo dạn của chàng trai đó thì chắc vợ chồng ông sẽ hối hận cả đời mất.
Sau sự việc ấy vợ chồng ông cũng chả dám mang con tới đây rồi để nó tự do chơi đùa nữa.
Cũng chính vì vậy mà ông đã nhớ mãi không quên hai người này dù là lần đầu họ tới.
“Anh ấy bận nên không đi cũng cháu ạ.”
Cô gượng gạo mà qua loa đáp lời ông, thật sự mà nói cô cũng chả có tâm trạng để nói chuyện.
Cô bây giờ rất mệt mỏi và lả người.
Một phần vì có quá nhiều suy nghĩ trong đầu còn một phần là vì nhịn đói từ trưa tới giờ.
Cả ngày hôm nay cô chỉ ăn qua loa bữa sáng rồi nhanh chóng tới phiên đấu giá.
Thật không ngờ đó là bữa ăn đàng hoàng duy nhất của cô trong ngày.
“Ồ vậy cháu chuyển lời tới cậu ấy nói rằng tới đây ăn nhé, ông sẽ bao hai cháu ăn miễn phí.”
“Vâng ạ, cảm ơn ông rất nhiều.”
“Vậy cháu muốn dùng gì?”
“…”
Kết thúc một ngày dài, cô mệt mỏi về nhà khi trời đã nửa đêm.
Không còn một chút sức lực mà ngã vật lên giường, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà rồi từ từ khép đôi mi lại.
Anh không điện lại cũng như không hề nhắn tin cho cô.
Có phải là anh muốn kết thúc không? Cô từng nghe nói đàn ông khi trên giường thì nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng khi kéo khoá quần lên thì lại trở thành một con người khác.
Phủi mông bỏ lấy người, quên hết những lời đầu môi đã nói.
Nếu anh cũng vậy thì sao?
Hay là cô nên trả lại tự do cho anh nhỉ? Rời xa anh, trả hết mọi thù hận.
Cô sẽ đá bay những kẻ muốn hãm hại anh xong rồi kết liễu cuộc đời.
Một cái kết tuy không như ý lắm nhưng vẫn được xem là trọn vẹn.
Cô lại nghĩ tào lao rồi, chẳng phải chỉ là một phía do cô nghe sao? Cô sẽ hỏi thẳng anh, tìm hiểu thật kĩ để không hối hận.
Mai cô sẽ đến tìm anh để nói chuyện rõ ràng.
…
Dù nửa đêm mới ngủ nhưng sáng cô lại dậy rất sớm.
Mất ngủ đến khó có thể chợp mắt.
Cả người cô bây giờ đều uể oải và mệt lử.
Đánh răng, rửa mặt vệ sinh cá nhân xong xuôi.
Cô sửa soạn qua loa cho bản thân rồi rời khỏi nhà mà chưa kịp ăn sáng.
Có lẽ chuyện của anh đã làm cô không thể nào ăn ngon và ngủ yên.
Như người đi trên mây, kẻ chưa tỉnh khỏi giấc mộng.
Ngồi trên xe, cài dây an toàn và khỏi động xe.
Chỉ là chưa lái đi mà điện thoại trong túi cô rung chuông.
Nghĩ có thể là anh gọi, cô nhanh chóng vồ lấy nó và mở lên xem.
Không phải anh mà là anh họ của cô Huỳnh Thiên Chỉ.
Nội dung đơn giản là muốn cô về thăm nhà, ông đã rất nhớ cô.
Có thể hôm nay thu xếp về luôn được không vì hôm nay ông hơi mệt trong người.
Có lẽ là bệnh cũ tái phát.
Nghĩ đến bản thân cũng đã mấy ngày chưa về thăm ông, cô khởi động xe rồi lái thẳng về phía nhà họ Huỳnh.
Lái xe đến cổng thì cô thấy có mấy chiếc xe được đậu ở cổng.
Không nghĩ gì nhiều mà cô lái thẳng vào trong.
Từ ngoài bước vào đã nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo và tiếng cười khanh khách của ông ngoại.
Bối Hi:”…”
“Cháu của ông về