“Nói nhăng nói cuội, ý ông là muốn có người khác chứ gì?”
Ôi, đúng là phụ nữ.
Tại sao lại xiên qua chuyện này nữa rồi?
“Tôi không có ý đấy…”
“Thôi được rồi, ông không cần nói nữa.
Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Bà xị mặt, làm mình làm mẩy rồi đứng dậy bỏ đi.
Nếu cái nhà này đã không cần bà nhúng tay vào mấy việc đấy nữa thì thôi.
Bà cũng chỉ muốn tốt cho cái gia đình này, muốn tốt cho con cho cái thôi mà.
Lên phòng thay đồ rồi sửa soạn thành một quý bà thanh lịch.
Bà đi lướt qua ông Tần còn ngồi ở phòng khách mà không thèm đoái hoài gì rồi đi thẳng ra ngoài.
Bà mới liên lạc lại được với người bạn cũ của bà rồi.
Hôm nay phải đi gặp để xã giao và bạn bè lâu ngày tâm tình.
…
Lữ Giao đi một đoạn rồi dừng lại, ngồi trên xe ô tô cô ta lấy máy gọi cho nhân tình.
Cơn tức giận ngày một lớn, tại sao cô ta lại luôn phải chịu sự ghẻ lạnh từ người khác?
Bản thân là một trung tâm, cô ta không cam lòng khi thấy người khác có phần nổi trội hơn.
Chờ đợi rất lâu thì đầu dây bên kia mới bắt máy.
Bùng nổ cơn thịnh nộ, cô ta không nể nang gì mà lớn tiếng quát mắng.
“Anh làm cái quái gì mà bây giờ mới nghe máy của tôi?”
Chói tai với âm thanh của cô, anh rời khỏi ghế chủ vị đến một góc khuất, xác định không có người thì mới nhỏ giọng nói với cô ta:
“Làm cái gì vậy? Mới sáng sớm đừng có mà nổi điên.
Tôi còn đang bận họp đấy.”
Dù mới đêm hôm qua còn mật ngọt chết người nhưng đấy cũng chỉ là lúc động tình.
Cô ta và anh cũng chỉ như khách gặp dịp thì chơi, ngươi tình ta nguyện.
Nên tất nhiên lúc bình thường như vầy làm sao có thể nể nang mà tiếp tục ngọt ngào?
“Tôi… tôi.”
“Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây.”
Thấy cô ta ấp a ấp úng, anh mất kiên nhẫn mà muốn nhanh chóng cúp máy.
Chuyện công ty đã đủ khiến anh đau đầu và chóng mặt rồi, không còn hơi sức đâu mà cùng cô ta kiếm chuyện.
“Khoan đã, tối nay tôi đến gặp anh được chứ? Chúng ta cùng nhau đi uống rượu rồi…”
Nói đến đây thì cô ta dừng lại, nhưng tất nhiên người như anh ta nghe thì sẽ hiểu.
Có những điều nói hết ra thì không tốt, nhưng đừng lại đúng chỗ thì lại rất hợp.
Dù sao đối với anh ta, mới nếm ngon ngọt từ cô chỉ mấy lần nên tất nhiên là chưa thỏa mãn.
Đối với lời mời gọi đầy dụ tình này thì anh rất vui khi nhận được.
Liếm khoé môi, cười một cách đểu cáng.
Anh ta thay đổi thái độ với cô, ngon ngọt nói:”Được, anh qua đón em nhé?”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, cô ta thở dài ra một hơi rồi tiếp tục lấy điện thoại gọi tới một dãy số lạ.
Chỉ trong giây lát đầu bên kia đã bắt máy.
“Alo.
Tôi nghe đây thưa quý cô.”
“Kế hoạch thế nào rồi?”
Bỏ qua lời nói nịnh ngọt mà chẳng biết có mấy phần thật lòng trong đấy, cô ta lạnh giọng nói thẳng vào chủ đề mà mình muốn.
“Ổn thỏa xong xuôi rồi, chỉ cần cô cũng đúng hẹn với chúng tôi thì mọi chuyện chẳng có gì đáng phải lo.”
“Yên tâm, tôi sẽ thanh toán đầy đủ.
Nếu làm tốt còn thưởng thêm.”
Đúng là mấy tên làm việc tay chân, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến tiền.
Nói đi nói lại thì rốt cuộc vẫn không thoát khỏi chữ tiền.
Như vậy cũng tốt, chỉ cần cô ta bỏ ra chút tiền thì sẽ có kẻ liều mạng làm theo.
“Vâng… vâng.”
“À, phải chắc chắn là làm việc gọn gàng đấy.
Đừng để họ tìm ra và nắm được cái cáng.”
“Cô yên tâm, việc này chúng tôi làm rất cẩn thận.”
Hắn ta làm việc rất gọn gàng, chỉ cần có tiền là mọi chuyện sẽ xong.
Trong cái giới của hắn rất coi trọng chữ tín.
Đã nhận tiền thì nhất định phải làm cho tốt và hoàn thành một cách vừa ý chủ nhân bỏ tiền nhất.
Ai biểu họ là người có tiền, chỉ cần có tiền thì họ chính là cha là mẹ.
“Được rồi.”
Một lần nữa cúp máy, ánh mắt cô ta đầy độc ác và gian xảo nhìn về phía trước.
Tay nắm chặt vô lăng, miệng bàn tính cho kế hoạch sắp tới.
Lần này phải thành công, cô ta nhất định phải tách con ả đấy ra khỏi Mộ Hàn bằng mọi giá.
…
Ngồi chơi được một lúc thì cũng tới giờ ‘phải’ về.
Nhất Thiếu lưu luyến mà vẫy tay với người bạn ngày càng vô lương tâm của mình.
Đây chính là điển hình của trường hợp có sắc quên bạn.
“Nhất Thiếu…”
Trong lúc trợ lí Dương đang nói chuyện công việc nốt với anh thì cô tranh thủ gọi Nhất Thiếu.
Đứng một góc trong hoa viên gần cửa, cô vẫy tay gọi anh ta tới.
“Có chuyện gì vậy? Tôi nói trước nha, cô không phải gu của tôi đâu.”
Từ xa đi tới, anh ta chưa kịp để cô nói gì đã lên tiếng chặn họng.
Có vẻ khá cay cú vì bị Mộ Hàn ngó lơ, anh ta lại bắt đầu làm chảnh với cô.
Đúng là cái tên này bị điên!
Cô dù có mắt mù cũng không thể nhìn trúng anh ta đâu.
Có chút nhan sắc thì sao? Anh ta thật sự đầu óc có vấn đề, chút ít điểm ưa nhìn đấy không thể bù lấp được.
“Cũng chả có gì,