Người ta có câu ‘rượu vào thì lời ra’ quả không sai.
Sau khi ăn uống no say, cả đám ngả nghiêng thì Nhất Thiếu bắt đầu lớn tiếng nói.
“Con mẹ nó! Bối Hi, nhờ có cô bị bắt cóc mà tình cảm của tôi và Cảnh Dĩnh một bước lên mây.
Biết vậy tại sao cô không bị bắt cóc sớm hơn… hay tôi bắt cóc cô luôn đi nhỉ?”
Nhất Thiếu nhìn lại quãng thời gian cực khổ của mình theo đuổi bà xã tương lai thân yêu.
Đúng là con mẹ nó… chưa bao giờ anh ta phải khổ sở như vậy.
Bốp!
“Nói cái gì khó nghe vậy hả? Anh có tin tôi giết anh luôn không?”
Cảnh Dĩnh ngồi kế bên anh ta, thường ngày hiền dịu đáng yêu nhưng lúc say xỉn vào thì thật muốn lật trời.
Đưa tay qua tát vô đầu anh ta một cái rõ mạnh, lớn giọng không kém mà quát.
“Anh… anh chỉ là giỡn chút thôi mà…”
“Giỡn? Giỡn cái đầu của anh đấy.
Con bà nó, càng ngày càng vô duyên… hức… ăn nói cẩn thận cho tôi.”
Mặc cho anh ta rúm ró xin lỗi cô, Cảnh Dĩnh vẫn xa xả mà quát, không thương tiếc mà hết lời mắng chửi cho thoả đáng.
Anh ta lao vào, ôm lấy cô ấy mà cạ mặt mình vào mặt cô ấy:“Anh xin lỗi mà… anh yêu em nhất.”
“Hứ! Buông bà ra ngay.”
Cảnh Dĩnh ghét bỏ mà đưa tay đẩy anh ta ra, miệng không quên nói những lời xua đuổi.
Những người còn lại:”…”
Chẳng phải ngày xưa hổ báo lắm sao? Tại sao bây giờ lại như con thỏ dễ bị bắt nạt rồi? Còn Cảnh Dĩnh nữa… thường ngày cô ấy rất hiền, một dạ hai vâng mà?
Như này là sao?
“Bối Hi, cô còn chị em bạn thân nào nữa không?”
Jane Tống, một người cô đơn đến nỗi không chịu được mà lên tiếng.
Trong cái bàn này trùng hợp thay lại có năm người.
Mà bốn người kia đều có đôi có cặp, ngồi bên nhau tình cảm mặn nồng.
Anh ta ngồi giữa chỉ biết nhìn hai bên tay của mình mà cười trừ.
Họ thấy vậy mà không biết xấu hổ, lại còn ôm hôn nhẹ rồi gắp đồ ăn cho nhau nữa chứ.
Anh ta là bù nhìn sao? Là trò đùa trong trò chơi tình cảm của họ ư?
Tuy anh lạnh lùng ít nói, nhưng anh ta cũng biết đau lòng cơ mà?
Dùng ánh mắt chờ mong nhìn Bối Hi, anh cũng thật muốn quay đầu làm bờ, tìm một người chung sống tới già như họ.
Những cô gái vây quanh anh không thiếu, chỉ thiếu là họ không hợp kiểu mà anh ta thích.
Bối Hi và Cảnh Dĩnh đều ổn, họ lại còn là bạn thân nữa.
Vậy chẳng phải người bạn tiếp theo cũng sẽ hợp và là của anh ta sao?
“Ừm… tiếc quá.
Tôi chỉ có một người bạn này thôi.”
“…”
Giới giao lưu hạn hẹp vậy sao?
“Thật sự không còn? Cô giỡn với tôi sao?”
“Thật sự là không còn.”
“Ha ha haaa… Jane Tống, cậu thèm khát đến điên rồi.
Chảy cả nước miếng luôn kìa.”
Một câu nói làm anh đau lòng vang lên, họ cùng nhau nhìn anh rồi cười ha hả như được mùa.
Quá đáng thật, họ là cố tính.
Anh nhất định sẽ kiếm một cô gái xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất về thể hiện tình cảm trước mặt họ cho bỏ ghét.
Hãy chờ đó!!!
…
Cốc… cốc…
Một ngày thoải mái ở nhà trôi qua, đến trưa ngày hôm sau cô lại có khách.
Mở cánh cửa nhà ra, cô lặng người khi nhìn thấy người trước mắt.
“Bác… Bác Tần.”
Mẹ của Mộ Hàn đứng trước cửa nhà, có vẻ bà đã biết được cô ở đây nên không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Hờ hững tháo chiếc mắt kính hàng hiệu ra, nhìn cô bằng con mắt sắc bén.
Cô vẫn đứng im để cho bà nhìn, sau một hồi thì nghe thấy bà ấy nói.
“Đã tốt lên rất nhiều rồi nhỉ?”
“Vâng ạ.
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người và sự chăm sóc của Mộ Hàn nên con đã rất khỏe rồi.”
“Mẹ!”
Mộ Hàn ở trong nhà, thấy Bối Hi ra ngoài mở cửa mà mãi vẫn chưa vào nên anh đi ra tìm và chứng kiến một toàn cảnh này.
Đi tới, chắn trước người Bối Hi.
Anh vừa ra hiệu cho bà vừa cất tiếng gọi mẹ.
Không lẽ bà lại muốn chia rẽ và gây khó dễ cho anh và cô nữa ư?
“Ừm… con trai.”
Ba người cùng đứng ngoài cửa, nhìn nhau mà đối mắt.
Mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một suy tính.
“Mẹ tới thăm Bối Hi sao? Vào nhà đi.”
Để tránh tình trạng gượng gạo này, anh viện cớ chuyển nhanh đề tài.
Là một người đứng giữa, anh phải tìm cách để mẹ và người yêu hoà hợp và thấu hiểu yêu thương nhau như người nhà ruột thịt.
“Không cần.
Mẹ tới là vì muốn gặp Bối Hi, muốn mượn con bé một buổi.”
Đứng im bất động, bà nói thẳng vào chuyện mà mình muốn.
Đây chính là mục đích mà hôm nay bà tới, chỉ đơn giản là muốn gặp và nói chuyện với con bé cho thật rõ ràng.
“Chuyện này không…”
“Được ạ.”
Anh đang lên tiếng từ chối ngăn cản thì đã bị cô cướp lời.
Quay qua nhìn cô với ánh mắt khó tin, anh đưa tay trong âm thầm mà cầm lấy tay cô.
Dùng khẩu hình miệng mà nói nhỏ:”Em sao vậy?”
Cô chỉ nắm chặt lại bàn tay anh, gật đầu tỏ vẻ