"Thanh Phong, không phải đã nói cứ để ta đưa nàng về sao?" Chung Khiêm Đức nhìn y phục cùng trang dung của Việt Thanh Phong, hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh chờ đến khi hắn lại treo lên mặt biểu tình một mực ôn nhuận như ngọc đã thấy nữ tử phía trước đột nhiên lẳng lặng nhìn về một hướng.
Trong mắt Việt Thanh Phong tràn đầy bối rối, sợ hãi, hoà lẫn một ít cảm xúc khó nói thành lời. Chung Khiêm Đức vội vàng xoay người liền thực trùng hợp chạm phải đôi con ngươi lạnh lẽo không chút độ ấm của Chu Xảo Hân cách đó không xa.
"Trưởng Công Chúa?" Trong thanh âm Chung Khiêm Đức tràn đầy kinh ngạc.
Mà liền lúc này, Chu Xảo Hân hờ hững liếc Việt Thanh Phong bên cạnh hắn một cái rồi trực tiếp quay lưng bỏ đi.
"Thanh Phong, chúng ta đi thôi." Đột nhiên trong lòng hưng phấn khác thường cùng xuất hiện cảm giác về sự ưu việt, Chung Khiêm Đức lại vội vàng xoay người nhìn Việt Thanh Phong.
Đối với Chung Khiêm Đức, Việt Thanh Phong phảng phất như không thấy hắn, nàng vẫn đang đắm chìm trong ánh mắt vừa rồi của Chu Xảo Hân cùng biểu tình cảnh cáo của tên thị vệ phía sau nàng ấy lúc gần đi vừa rồi. Trong lòng đột nhiên có một tia bối rối, cũng ẩn ẩn có chút không cam lòng, cuối cùng Việt Thanh Phong lướt qua Chung Khiêm Đức, trực tiếp đi về phía trước.
"Việt Thanh Phong!" Thanh âm Chung Khiêm Đức từ bên cạnh truyền đến, nhìn cánh tay phải bị hắn túm chặt, Việt Thanh Phong lạnh lùng nói: "Buông tay!"
"Nàng tính làm gì? Việt Thanh Phong nàng coi Chung Khiêm Đức ta là gì?" Như trước mặt vẫn mang nụ cười nhìn Việt Thanh Phong, nhưng lúc này trong mắt Chung Khiêm Đức lại không hề có ý cười mà thật sự trầm trọng vô cùng. Gắt gao nắm cổ tay phải Việt Thanh Phong, kéo nàng lại trước người, cảm giác nhục nhã vô cùng khiến Chung Khiêm Đức nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đối với nàng như thế nào ta không tin nàng thật sự không biết, nàng – nàng — "
Cổ tay đau đớn, đột nhiên có cảm giác tự mình làm khổ mình, Việt Thanh Phong chân thành nói với Chung Khiêm Đức: "Thả ta đi, đừng dõi theo ta nữa, cũng đừng để lộ chuyện hôm nay, ta và ngươi liên thủ cùng nhau trừ bỏ đại thái giám Trình Tư, thế nào?"
"....." Chung Khiêm Đức kinh ngạc nhìn Việt Thanh Phong.
Lúc này trên mặt Việt Thanh Phong đột nhiên loé lên tia hưng phấn, hơi ghé sát lại, Việt Thanh Phong cúi đầu nói: "Ngươi lần trước hao tổn tâm cơ tính toán, nhưng Trình Tư vẫn rất nhanh được Võ đế nghĩ tới. Nay ngươi đã xé rách da mặt với hắn, thuỷ hoả bất dung, bên người Vũ đế có ba cận thần, hắn hầu hạ Võ đế suốt mười hai năm, sư phụ ta cũng có sáu năm. Nhưng chỉ có ngươi mới một năm thời gian, nay ngươi đột nhiên động chạm đến hắn, ngươi cảm thấy hắn sẽ đối phó với ngươi thế nào?"
Bàn tay siết cổ tay Việt Thanh Phong ngày càng chặt, thấy hắn vẫn không thả mình ra, Việt Thanh Phong lại cười yếu ớt nói: "Ta biết ngươi văn tài võ đức, có bản sự bằng bản thân mình để leo lên vị trí rất cao, nhưng nếu có người giúp ngươi không phải càng tốt sao?"
Chung Khiêm Đức vẫn không lên tiếng, chỉ càng thêm dùng sức nắm chặt tay Việt Thanh Phong, ánh mắt cũng loé lên vẻ không cam lòng.
Thấy hắn vẫn còn giãy dụa, quay đầu thoáng nhìn bóng hai người đi càng ngày càng xa phía trước, Việt Thanh Phong rốt cục đập nồi dìm thuyền nói: "Qua mấy ngày nữa Hoàng Thượng sẽ phong hắn làm Quân Dung Sứ, nếu ngươi muốn cả đời bị một hoạn quan dẫm nát dưới chân thì cứ tiếp tục giữ chặt ta đi."
Cơ hồ ngay khi Việt Thanh Phong vừa dứt lời, Chung Khiêm Đức liền vẻ mặt phức tạp buông lỏng bàn tay đang giữ tay Việt Thanh Phong ra.
Ánh mắt đầy trào phúng, Việt Thanh Phong lập tức vội vàng chạy đi.
Chu Xảo Hân không muốn buông tha binh mã trên tay, lại muốn ở bên Việt Thanh Phong cả đời. Quyết định này đưa ra thì rất dễ dàng, nhưng nàng lại không biết mấy năm sau Đại Chu đến tột cùng sẽ biến thành bộ dáng gì.
Nay nàng vẫn đối với Võ đế ít nhiều bất kính xét đến cùng đều là vì nàng tin tưởng chắc chắn Võ đế sẽ thật sự không thẳng tay đối phó với nàng. Nhưng nếu có một ngày chút huyết mạch thân tình trong lòng Võ đế bị gạt bỏ, đến lúc đó nàng sẽ phải xử sự thế nào.
Tương lai, Võ đế tín nhiệm đám cận thần bên cạnh mình hơn xa đám hoàng tử hoàng nữ đồng dạng mang trên mình huyết mạch Chu gia, đến lúc đó nàng lại sẽ ứng phó thế nào?
Dù cho cảm thấy mình không biết tự lượng sức, nhưng người vẫn bị coi là gánh nặng trói buộc nàng ấy như Việt Thanh Phong lại vẫn muốn vì người đó mà khuynh tẫn một phần sức lực.
Kỳ thực không lâu sau khi tiến cung, Việt Thanh Phong liền hiểu ra vì sao mình vẫn cảm thấy tên của thái giám truyền chỉ Trình Tư rất quen thuộc, bởi vì không lâu sau, tiểu thái giám đã hầu hạ Võ đế mười hai năm này sẽ rốt cuộc nhảy vọt trở thành nhân vật không dễ dàng khiến người ta lay động của Đại Chu.
Trình Tư có được một nửa quân quyền của Võ đế, trừ hoàng tộc ra thì không bao giờ đặt người khác trong mắt nữa. Mà kiếp trước khi ấy nàng mới gả cho Chung Khiêm Đức hơn một năm, ngay khi Chung Khiêm Đức bị áp chế không thở nổi, cơ hồ hoàn toàn thất sủng trước mặt Võ đế, qua một buổi cung yến, Vệ quốc Công Chúa đột nhiên gả cho hắn mới khiến Chung Khiêm Đức triệt để lật người.
Từ đó về sau có sự duy trì của Công Chúa, Chung Khiêm Đức mới có thể ở trên triều trước mặt Võ đế Đại Chu giữ một vị trí nhỏ nhoi.
Mà cái gọi là cung yến ngày ấy chính là hạn cuối cùng để thành gia lập thất mà Võ đế định ra cho Chu Xảo Hân.
Kiếp này mặc dù từ một năm trước Chu Xảo Hân đã khiến cả Đại Chu hiểu được nàng sẽ cả đời không gả, nhưng đối với vị cận thần trong tương lai có thể dễ dàng dành được tín nhiệm của Võ đế, Việt Thanh Phong nhất định không dám lưu trữ.
Ngày 23 tháng 3 năm Kiến Nguyên thứ năm, nàng nghe xong lời Vân Tranh nói liền một đường ngơ ngác mơ hồ đi đến Tàng Thư Các của viện Hàn Lâm, tình cờ gặp Bình vương một thân nho nhã đến tận xương. Kỳ thật điều đầu tiên nàng nghĩ đến là cảnh ngộ của Bình vương sau này, sau đó mới là hai loại bảo bối trong tay hắn.
Không biết mình có thể thành công hay không, không biết người ấy có thể thật sự sống sót hay không, cho nên để ngừa vạn nhất nàng mới quyết định thuận theo lời Vân Tranh nói, mới quyết định hoặc là không làm, hoặc đã làm phải làm đến cùng, khiến Chu Xảo Hân hoàn toàn lãng quên mình.
Nàng tính kế trăm ngàn cũng chỉ bởi vì biết dù nàng xảy ra chuyện gì thì Chu Xảo Hân cũng sẽ không nhớ ra nàng,