Việt Thanh Phong và Chu Xảo Hân đang im lặng, cuối cùng lại bị Vân Hành đột nhiên xuất hiện phá vỡ.
"Công Chúa, Việt Thị Trung. Việt phủ phái người tới, nói là phụng mệnh tới đón Việt Thị Trung về phủ Quốc Công!"
Nghe được tổ phụ thế nhưng trực tiếp phái người tìm đến nơi này, Việt Thanh Phong vừa mới lải nhải giãi bày lập tức trầm mặc.
Đột nhiên hiểu được cảm thụ của nàng, nhìn Việt Thanh Phong cười khổ, phản ứng đầu tiên của Chu Xảo Hân là chuẩn bị cao giọng hạ lệnh: "Đuổi ra ngoài cho ta, nói ta —"
Tiến lên che miệng nàng lại, Việt Thanh Phong lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Thôi, chuyện của ta và nàng tổ phụ đã sớm biết. Hắn có thể chịu đựng một năm đã là cực hạn, hôm nay, hôm nay vốn là ta xúc động."
Việt Thanh Phong vừa rồi nói các nàng mặc dù đã bái đường hoàn lễ, nhưng ở trong mắt người khác các nàng vẫn như trước chẳng là gì, những lời đó tựa hồ còn văng vẳng bên tai. Mãi đến giờ khắc này Chu Xảo Hân mới rốt cục hiểu được những lời đó của nàng rốt cuộc có ý gì, cũng tựa hồ hiểu được vì sao lúc trước nàng nhất định phải rời xa mình.
"Việt Thanh Phong —" Chu Xảo Hân nhìn Việt Thanh Phong, trong mắt đột nhiên tràn đầy thương tiếc.
Ánh mắt quen thuộc cực điểm khiến Việt Thanh Phong rốt cục dễ chịu hơn một chút, đưa tay chuyển qua tóc mai mềm mại trên trán Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cười nói: "Nếu, ta là nói nếu, nếu chúng ta sau này thực sự hữu duyên vô phận, ta không cầu nàng nhất định đừng quên ta, nếu có thể, cầu nàng trồng cho ta một cây nguyệt quế mà ta thích, như vậy dù làm gì ta cũng cam tâm."
Chu Xảo Hân không biết vì sao nàng lại chung tình với nguyệt quế, cũng không rõ vì sao nàng lại đột nhiên nói những lời như vậy. Chỉ là chờ sau khi Việt Thanh Phong bất ngờ đến rồi lại vội vàng rời đi, Chu Xảo Hân lại lần nữa ngồi trên ghế đá thật lâu không cử động.
Vừa rồi nàng còn cầm thức ăn cho cá suy nghĩ nên đối xử với một Việt Thanh Phong phụ bạc nàng thế nào, mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi hết thảy lại lập tức biến thành bộ dáng khác. Nhớ tới lời cuối cùng nàng nói, Chu Xảo Hân rốt cục nhịn không được khẽ lẩm bẩm: "Vân Hành, phái người trông chừng nàng, bảo hộ nàng. Nàng là của ta —"
[Nàng là thê tử của ta,] lời đó lại nói không nên lời. Nhớ lại cảm giác vừa rồi được Việt Thanh Phong ôm, nhớ tới sự quen thuộc khi thân thể hai người đụng chạm, cuối cùng Chu Xảo Hân rốt cục thừa nhận: "Nàng có thể là người duy nhất mà kiếp này, đời này Chu Xảo Hân ta muốn triệt để gắt gao ôm trong lòng, vĩnh viễn không buông tay."
Hạ lệnh để Vân Hành an bài nhân thủ đến bên người Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân lại nhẹ giọng tiếp lời: "Vân Hành từ nay về sau người liền đi theo ta, về phần Vân Tranh, cứ để hắn tới tiếp chuyện của ngươi."
"Công Chúa?" Vân Hành có chút do dự.
Ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Xảo Hân nhẹ giọng kiên định: "Vân Hành nhớ kỹ, ở bên người ta tuyệt đối không cần một kẻ thích tự chủ trương. Ta không thích có người quyết định thay ta, càng không thích có ai đẩy ta vào cảnh bất nghĩa."
Hiểu sâu sắc tính tình Công Chúa nhà mình, cho nên sau khi thu được mệnh lệnh của Trưởng Công Chúa để hắn sau này đều ở lại phủ Công Chúa, Vân Tranh lập tức hiểu được nguyên nhân hắn bị đối xử như thế. Dù trong lòng có chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng rất nhanh Vân Tranh liền tỉnh táo lại, vội vàng nắm chặt thời gian dặn dò Vân Hành một ít chuyện sau này hắn phải làm, còn dạy hắn phải làm thế nào mới có thể bảo hộ Công Chúa thật tốt.
Đến ngày lâm triều, Chu Xảo Hân nguyên bản còn tò mò Việt Thanh Phong dùng biện pháp gì có thể khiến Ngự Lâm tướng quân Chung Khiêm Đức thủ khẩu như bình, đến khi lâm triều nghe chúng thần bắt đầu bẩm báo một số chuyện quan trọng, nàng liền cố gắng thu hồi vô số tâm tư, chuyên tâm chăm chú lắng nghe.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần đã nhận được mật báo, Vệ quốc thái tử Du đã chế trụ hai dị mẫu huynh đệ muốn mưu phản. Nay trong Vệ quốc cũng đã khôi phục an ổn, mà thái tử Du cũng đã chiếu cáo thiên hạ nói qua một tháng nữa, cũng chính là ngày 15 tháng 5 hắn sẽ chính thức lên ngôi Hoàng Đế, cử hành đại điển đăng cơ. Thời khắc như thế thần cảm thấy vì quan hệ hai quốc gia, Hoàng Thượng không ngại dẫn đầu đưa hạ lễ cho Vệ hoàng, như vậy —"
"Như vậy liền có thể cải thiện quan hệ hai quốc gia? Lữ đại nhân ngươi có ý tứ này chứ gì." Cười lạnh, Tần tướng quân già nua chặn lời Lữ Ngô Dung, châm chọc: "Lữ đại nhân ngươi cũng không phải đứa con nít ba tuổi, lại vì cái gì không lo nghĩ đến chuyện lâu dài chứ. Vệ quốc cùng Đại Chu vốn thuỷ hoả bất dung không phải một hai năm, ngày nay kế tốt nhất là tuyển binh cùng củng cố quốc phòng, đó mới là chuyện trọng yếu nhất, về phần mấy thứ hư ảo kia ta thấy chúng ta vẫn cứ miễn đi."
Tần lão tướng quân lại bắt đầu khắc khẩu với Lữ Ngô Dung, mà theo hai người bọn họ khắc khẩu, toàn bộ kim điện lại trở nên nháo nhào ầm ỹ cả lên.
"Ta đường đường là Đại Chu sao có thể làm thế, há chẳng phải hành động đề cao chí khí kẻ khác mà diệt uy phong của chính mình sao? Thần thỉnh Hoàng Thượng nhất định cân nhắc?"
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Đại Chu ta từ thời tiên đế liền không còn luyện binh tử tế hay đánh giắc, cho nên bây giờ không nên hành động quá cảm tính."
"Nhưng Vệ quốc chỉ nhỏ bằng một phần ba Đại Chu, cả một quốc gia đó còn không lớn bằng lãnh địa của đường đường Trưởng Công Chúa Đại Chu, một tiểu quốc như thế chúng ta thật sự tất yếu cần sợ hãi đến vậy sao?"
"Ngươi là Binh bộ Thượng Thư, ngươi đã biết binh lực Đại Chu ta không đủ, vì cái gì không nghĩ đến việc bắt tay vào thay đổi từ chỗ này? Nay việc như chó vẫy đuôi mừng chủ với Vệ quốc ngươi có thể làm, nhưng hoàng đế Đại Chu ta vạn vạn lần không thể làm ra hành động như vậy."
"Tướng quân, Ngô Dung cũng biết sự lo lắng cùng băn khoăn của ngươi, nhưng Vệ quốc ta không chỉ có mình Hoàng Thượng, chuyện như vậy chỉ cần Công Chúa, Vương gia, hoặc Hầu gia thế tử xuất mã là có thể."
"Ngô Thượng Thư, ngươi cũng biết hoàng thất Đại Chu ta vốn không nhiều người. Bình Vương vẫn dưỡng bệnh, ít tham dự triều chính, Trưởng Công Chúa là vị Công Chúa duy nhất của Đại Chu ta, nay trong triều cũng chỉ có vài vãn bối Chu gia chúng ta, ngươi vừa rồi nói thế tử Hầu gia, chẳng lẽ ám