Dẫn theo Việt Thanh Phong, thêm hai người thân cận là Vân Hành và Mông Dư, trước khi đi lại ngoại lệ tìm đến Công Thâu Văn Nguyệt và Trần Ngọc Châu còn trong cung. Chu Xảo Hân dẫn mọi người trong đêm đó đến biệt viện Vu Sơn ở ngoại ô. Đây là lần thứ hai Việt Thanh Phong đến Vu Sơn biệt viện, chỉ là càng đến gần nơi đó Việt Thanh Phong liền cảm giác cả người hoàn toàn thả lỏng.
"Ta muốn ở tại Thính Vũ Hiên, lần này ta nhất định phải chờ đi lên đỉnh Vu Sơn, ta còn muốn lên Phượng Hoàng nhai nữa!" Hai người vừa mới xuống xe ngựa, Việt Thanh Phong liền xoay người đột nhiên tuyên bố.
"Ân, chúng ta đi đến Thính Vũ Hiên, sau đó sáng sớm ngày mai dậy lên Phượng Hoàng nhai!" Trong mắt hàm ý cười nhìn Việt Thanh Phong, Chu Xảo Hân trực tiếp tiến lên đỡ cánh tay phải Việt Thanh Phong, cười nói: "Tỷ tỷ, còn nhớ trước kia Xảo Hân ở nơi này từng nói gì với nàng không?"
Tiền phương chính là Thính Vũ Hiên, giãy khỏi Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong rảo bước lên thuỷ đình, một bên nhìn cảnh sắc mê người của thuỷ đình, một bên nâng tay vuốt ve một đám tóc dài trước ngực, cúi đầu làm bộ như không biết: "Đều đã là chuyện vài năm trước, giờ Nữ Hoàng hỏi Thanh Phong như vậy, kia thật làm Thanh Phong khó xử."
Nghe xưng hô của nàng, Chu Xảo Hân cười không nói, cũng không làm khó xử nàng nữa.
Vu Sơn biệt viện trước kia là nơi duy nhất chân chính thuộc về Chu Xảo Hân nàng, mà Thính Vũ Hiên ở trong biệt viện lại là nơi trước kia nàng tự mình hạ lệnh xây nên. Ngày ấy khi tuổi còn nhỏ nàng vẫn luôn vọng tưởng, tương lai nếu có người mình tâm ái sẽ đưa người ấy vĩnh viễn sinh hoạt ở trong thuỷ đình này. Nhưng nay toàn bộ Đại Chu đều là của nàng, chỉ cần người trong lòng vẫn ở bên cạnh, nàng làm sao cưỡng cầu gì nữa. Ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy Việt Thanh Phong đã đến thuỷ đình, đang đỡ lấy thạch trụ của đình vẫn không khúc nhích nhìn về phía mình. Nhìn Việt Thanh Phong bởi vì thân thể hư nhược mà hiển lộ rõ ràng hơn một tia quyến rũ. Trông nàng ấy lại nhớ tới dĩ vãng, Chu Xảo Hân bất giác cúi đầu lộ ra một tia cười. Tăng nhanh cước bộ tiến lên, giờ khắc này Chu Xảo Hân thật sự cảm thấy huynh trưởng của mình trở về rất đúng lúc.
Nhìn Nữ Hoàng và Quận Chúa đang ngồi bên cạnh thuỷ đình ở đằng trước, chỉ xuống mặt nước vui cười ngoạn nháo. Tuy đã biết quan hệ của Nữ Hoàng và Việt Thanh Phong, nhưng đến khi tận mắt chân chân thật thật chứng kiến hết thảy không chút cố kỵ giữa hai người, Công Thâu Văn Nguyệt bị bất ngờ ngoài ý muốn đưa đến nơi này lại vẫn nhịn không được kinh ngạc.
"Không cần dùng ánh mắt đó nhìn hai người bọn họ, Nữ Hoàng và Quận Chúa đã sớm kết tóc bái đường từ năm Kiến Nguyên thứ tư rồi. Nếu luật pháp Đại Chu có thể cho phép Nữ Hoàng thành thân, kia Việt đại nhân ở đằng trước khẳng định là người duy nhất có thể đứng bên người Nữ Hoàng." Nhớ lại năm Kiến Nguyên thứ tư ấy mình lén lút đi theo Việt Thanh Phong, thấy nàng một thân hồng y mỉm cười ôm Nữ Hoàng, Trần Ngọc Châu bất giác có chút hoảng hốt.
"Trần Hàn Lâm nói như vậy, có phải cũng giống Nữ Hoàng có quan hệ không bình thường với Việt đại nhân không?" Cũng chẳng trách nàng sẽ nghĩ nhiều, lần này nữ quan mà Nữ Hoàng đưa theo ra ngoài chỉ có hai người bọn họ. Phụ thân của nàng là Hộ bộ Thượng Thư hơn nữa nàng và Việt Thanh Phong có quan hệ không tệ lắm, bị ngoài ý muốn đưa theo tới nơi này tuy nói bất ngờ, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì cũng hợp tình hợp lý. Nhưng Trần Ngọc Châu người này, nàng cũng vừa rồi ở trong xe ngựa mới biết được trong số nữ quan ở trong triều có một người như thế, khiến nàng không thể không nghĩ nhiều.
Cười nhẹ, không muốn nhắc tới chuyện mình vốn là nhất mạch của Trưởng Công Chúa, chính là sau lại bởi vì không làm tròn chức trách bảo hộ giám thị Việt Thanh Phong cho nên bị Trưởng Công Chúa lúc còn trẻ coi là quân cờ bỏ ở viện Hàn Lâm, một thời gian dài cũng chỉ là một Cửu phẩm Khổng Mục. Thẳng đến sau Nữ Hoàng bệ hạ đăng cơ, ngoài ý muốn nhớ tới Trần Ngọc Châu, nàng mới hai năm sau đó một lần nữa được trọng dụng, mới từng bước một trở thành Hàn Lâm viện phó Viện sĩ.
Biết lần này Nữ Hoàng nhớ tới mà dẫn mình theo, khẳng định là vì trước kia nàng có quan hệ cũng không tệ lắm với Việt Thanh Phong. Ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn Xá Nhân mới mười sáu tuổi non nớt trước mặt, Trần Ngọc Châu ngoài ý muốn còn thật sự nói: "Trước kia ta cùng Quận Chúa quan hệ không tệ, Nữ Hoàng dẫn ta theo không thể nghi ngờ đó là vì để Quận Chúa vui lòng. Cho nên làm tiền bối, ta xin khuyên ngươi một câu, có thể làm cho Quận Chúa vui vẻ là tốt nhất. Nhưng nếu không thể khiến nàng vui, trăm ngàn lần cũng đừng khiến nàng khó chịu. Tính cách của nàng ấy quá cực đoan, không nói chúng ta mà ngay cả Nữ Hoàng cũng không đoán ra giây tiếp theo nàng ấy sẽ có phản ứng gì, cho nên vì mạng nhỏ của mình vẫn thỉnh ngươi nên tự trọng thì tốt hơn!"
Sắc mặt vừa rồi mang ý cười lập tức trở nên cực độ khó coi, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, Công Thâu Văn Nguyệt nhỏ giọng hờ hững nói: "Trần Hàn Lâm đang nói gì hạ quan không hiểu, ngươi và ta đều nhận ân điển của Nữ Hoàng, đặc biệt được ban thưởng đi theo Nữ Hoàng ra ngoài, ta chỉ biết điểm ấy. Còn thỉnh Hàn Lâm ăn nói cẩn thận!"
Cười nhẹ, không nói thêm gì. Ngẩng đầu liếc nhìn tiền phương một cái, Trần Ngọc Châu liền chuyển thân rời đi. Thính Vũ Hiên kia nghe nói ngay cả thiếp thân tuỳ tùng của Nữ Hoàng trước kia là Vân Tranh và Vân Hành cũng rất ít khi đến, chính mình vẫn nên tự hiểu lấy không cần dừng lại quá lâu thì hơn.
***
Thời gian ở biệt viện trôi qua mau dị thường, Việt Thanh Phong tựa hồ cảm thấy nàng chỉ nhắm mắt lại rồi mở ra là đã trôi qua một đêm.
"Thanh Phong, nếu không chúng ta ngủ tiếp đi, chờ trời sáng lại đi Phượng Hoàng nhai cũng không muộn?"
Mơ mơ màng màng chảy xuôi bên tai tiếng thì thầm khe khẽ của Chu Xảo Hân, lắc lắc đầu cố gắng làm cho mình thanh tỉnh một chút, Việt Thanh Phong nghiêng đầu tựa lên vai thanh âm kia, kiên quyết nói: "Không được, lần này ta nhất định phải lên trên đó."
Trong lòng bất đắc dĩ, thấy nàng tuy nói đến thế nhưng vẫn nhắm hai mắt, cúi đầu trầm tư một chút, Chu Xảo Hân đột nhiên nghiêng người qua, sau đó cúi đầu ngậm đôi môi người kia. Hai mắt đang nhắm nhẹ nhàng chớp động, Việt Thanh Phong chậm rãi nâng hai tay lên ôm lấy Chu Xảo Hân. Hai người gắn bó gắt gao cùng một chỗ như môi với răng, mặc dù từ khi gặp lại vì thân thể của Việt Thanh Phong nên cơ hội hai người thân mật khăng khít rất ít, nhưng mặc dù chỉ có vài lần cơ hội, Việt Thanh Phong lại tựa hồ đã sớm có thói quen ở gần nhau. Hô hấp dần dần nặng nề, bên tai nghe tiếng hít thở trầm trọng của người mình yêu, thân mình lại bị nàng áp phía trên. Mặc dù biết ước nguyện ban đầu của nàng ấy chỉ là muốn cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc dù biết tiếp theo việc các nàng cần làm là mau chóng dậy. Nhưng đột nhiên cảm giác kích động dị thường, trong lòng vừa động, Việt Thanh Phong đột nhiên dùng sức lập tức đem Chu Xảo Hân vốn ở trên mình lật xuống đè lên.
"Tỷ tỷ?" Có chút bất ngờ, Chu Xảo Hân nhướn mày, trong mắt chất chứa kinh ngạc.
Nhẹ nhàng di động thân mình, từng chút một áp xuống, từng chút hoàn toàn nằm trên người Chu Xảo Hân, Việt Thanh Phong cúi đầu hạ giọng khàn khàn nói: "Xảo Hân, ta, ta nghĩ ---"
"Tỷ tỷ, làm sao vậy? Nghĩ muốn gì nào?" Trong mắt lưu quang phi vũ, Chu Xảo Hân một tay nửa chống thân thể, một tay nhẹ nhàng vuốt ve ba ngàn tóc đen mềm mại phi tán của Việt Thanh Phong.
Cúi đầu bình tĩnh nhìn người dưới thân dưới ánh nến nơi hàng hiên nhẹ nhàng chớp động, nhớ lại những gì đã trải qua. Nghĩ đến tình yêu cũng như nỗi vấn vương quyến luyến dành cho nữ tử đối diện, Việt Thanh Phong rốt cục thổ lộ: "Ta nghĩ muốn vĩnh viễn đều như vậy, muốn đời này đều ở bên cạnh Chu Xảo Hân. Nghĩ, ta cũng nghĩ ôm Xảo Hân!"
"Sẽ!" Biết nàng lại miên man suy nghĩ, quay người lập tức đem Việt Thanh Phong vừa mới ở trên người mình lại một lần nữa đè xuống. Từ trên cao nhìn xuống nàng bên dưới, đưa tay chậm rãi kéo mái tóc vừa rồi mình đã vấn lên. Với tay sờ bên hông mình, từng chút một rút ra đai lưng màu đen vừa rồi đã bị Việt Thanh Phong cởi bỏ. Hơi cúi người xuống vén những lọn tóc phủ trên trán Việt Thanh Phong, dùng sức hôn lên thái dương nàng, nhìn dấu vết dưới bóng chúc quang biến thành rõ rệt dị thường, Chu Xảo Hân trầm giọng nói từng chữ từng chữ: "Ta cho phép nàng, tỷ tỷ, Xảo Hân cho phép nàng cả đời này ở lại bên cạnh ta. Chỉ cần nàng có thể vẫn ở lại bên cạnh ta, cái gì ta cũng đều sẽ hứa với nàng."
"Xảo Hân!" Hai mắt lập tức cong lên, kìm lòng không đậu đem tay luồn vào trong y phục nàng. Khẽ thở dài có điểm cảm động, cũng có chút mờ mịt nhàn nhạt. Ngẩng đầu nhìn người kia, Việt Thanh Phong chỉ có thể cam đoan nói: "Xảo Hân, ta sẽ ở lại cạnh nàng, sẽ vĩnh viễn đều đi theo Xảo Hân, hai chúng ta đời này cũng sẽ không phân khai nữa."
"Sinh đồng khâm, tử đồng quách*?" Chu Xảo Hân đột nhiên dị thường nghiêm túc nói.
(*khâm: chăn gối, quách: quan tài => sống thì cùng chung chăn gối, chết thì chôn cùng 1 quan tài)
Đôi mắt lập tức trở nên mông mông lung lung, bàn tay nguyên bản đặt trước ngực Chu Xảo Hân lập tức khựng lại, chậm rãi thu hồi. Trầm mặc hồi lâu, khi cảm giác trái tim mình càng đập lợi hại, cảm giác sâu trong nội tâm tràn đầy lo lắng cùng men say. Nhẹ nhàng nâng mi, ngẩng đầu nhìn Chu Xảo Hân đã chậm rãi ngồi thẳng dậy lại vẫn không nhúc nhích nhìn mình. Nhìn sự nghiêm túc chân thành trong mắt nàng ấy, nghe tiếng tim đập cùng hô hấp của đối phương bên tai, Việt Thanh Phong rốt cục nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Tỷ tỷ nàng là?" Tưởng mình nhìn lầm rồi, Chu Xảo Hân đè thấp thanh âm nhẹ nhàng lên tiếng muốn xác nhận lại.
Nghiêng đầu hơi liếc mắt nhìn nàng, Việt Thanh Phong nhìn y sam hai người đan vào nhau cùng một chỗ, nhìn tử sắc y sam phủ lên y bào nguyệt bạch của mình, nhìn hoa văn y hệt nhau trên y phục của mình và người kia, Việt Thanh Phong ôn nhu chân thành tha thiết nói: "Sinh đồng khâm, tử đồng quách. Thanh Phong nhớ kỹ, sẽ nhớ kỹ cả đời, nhất định sẽ làm như Xảo Hân nguyện."
Mặc dù cảm thấy lời thề này có điểm đẹp đẽ tới mức không quá chân thật, nhưng Việt Thanh Phong giờ khắc này lại đột nhiên rất tin tưởng không nghi ngờ. Nàng yêu Chu Xảo Hân, tình yêu đó kỳ thật cũng không quá thuần tuý. Là cảm kích, cảm động, nhớ nhung, tham luyến, áy náy, có khi ngay cả bản thân nàng cũng mơ hồ. Nhưng mặc kệ là dạng gì đi nữa, mặc kệ đời này bổn ý của mình tìm tới nàng ấy là muốn báo ân hay là áy náy. Nhưng ít nhất sau đó nàng hiểu được, vì người ấy, vì Chu Xảo Hân thì chẳng sợ dù cho muốn nàng ngay tức khắc chết đi nàng cũng cam nguyện. Cho nên giờ khắc này, có thể có được tình yêu sâu đậm của người ấy như thế,