Lau dọn một lúc, An Thiên với gương mặt vẫn còn phím hồng vì ngại lúc nãy rồi lén lút nhìn sang đ ĩa khoai nướng trên bàn.
"Vẫn còn bóc khói, nếu không ăn sẽ nguội mất đó.
" An Thiên vừa nhìn vừa nói lẩm bẩm trong miệng, giờ đã năm giờ chiều rồi, theo phân công thì cậu làm đến năm giờ ba mươi là có thể về rồi, tự nhủ phải ráng nhịn nhưng đúng là người có chẳng muốn người thèm chẳng được ăn mà, cậu chờ đến khi nhà bếp mang đến đồ ăn chiều thì hai củ khoai nướng ấy từ bốc khói đến lạnh tanh mà cậu chủ vẫn không động đến.
Cậu phụ nhà bếp mang đồ ăn lên bàn cho cậu chủ, buổi chiều này có cá hấp tàu xì, rau xào tép mỡ, thịt kho tứ xuyên và chanh cá thì là, nhìn thì phong phú làm người ta muốn ăn liền, ngay cả An Thiên khi phụ bày đồ ăn ra cũng hít hà mấy hơi liền.
"Người siêu giàu có khác, ăn uống cũng nhiều hơn người thường, phần này đủ cho một nhà năm người ăn, người thường như mình có một món mặn một món chay đã là phúc phần lắm rồi.
" An Thiên cảm thấy sự người giàu chính là phung phí, với bàn đồ ăn nghi ngút khói này An Thiên hơi khó chịu trong bụng, một phần là do cậu đói nên lúc đầu thấy ngon nhưng giờ đã gần sáu giờ, có phải ăn bửa chính đâu mà dầu mỡ nhiều thế, cậu hít hà một chút đã phát ngán, định chờ cậu chủ ăn xong xem có căn dặn gì không rồi về ăn cơm với Minh Nhật cho thanh tịnh lại cái bụng cứ đau đau của cậu, đúng như suy nghĩ của cậu thì Đỗ Minh ăn cũng không quá một bát đã buông đũa, thật sự quá lãng phí, món cá ngon vậy anh ta chỉ gấp đúng một đũa.
"Anh họ, em đến thăm anh đây.
" Minh Nhật chạy vào nhà chính, nhìn thấy anh họ đang dùng cơm nên Minh Nhật cũng hiểu chuyện mà im lặng qua kế bên An Thiên, còn Đỗ Minh cũng gật đầu với cậu em họ này.
"Sao cậu lại đến đây?" An Thiên nói nhỏ với người đứng cạnh.
"Tớ rước cậu đấy, tớ chờ cậu đã ba mươi phút rồi, nghĩ cậu đã bị xử nên tớ vào đem xác cậu về.
" Minh Nhật giả bộ chính trực mà nói nhỏ với An Thiên.
"Cậu đúng là bạn tốt của tớ, tớ có chết cũng ám theo cậu suốt đời.
"
"Nói gì mà ngu vậy, ông đây gọi thầy về trục cậu.
"
Hai thiếu niên nhỏ to trò truyện mà không nhìn đối diện đã ăn xong đang ngồi nhìn hai người, Minh Nhật nhanh miệng.
"Anh họ, em một là đến thăm anh để có tin tức báo cáo với Cha, hai là rước bạn cùng phòng của mình về, Anh họ tên này làm việc tốt chứ.
"
Đáp lại sự nhiệt tình của đứa em họ này là cái lắc đầu cùng đôi mài ghì sát, anh ta có vẻ khôn ổn cho lắm đứng lên bấm nút gì đó nhưng dường như không nhận được phản hồi từ đối phương.
"Anh họ tớ sao thế? Trông anh ấy không được khoẻ cho lắm đấy.
"
An Thiên vội chạy lại thấy anh ta mồ hôi ướt đẫm ở trán, đôi mài nhíu lại tay kia ôm bụng, dường như rất khó chịu, cậu cầm cái nút lúc nãy Đỗ Minh nhấn thêm mấy lần nữa cũng không có phản hồi gì.
"Minh Nhật nút đó là gọi bác sĩ phải không?" An Thiên trấn tĩnh lại nói với Minh Nhật.
"Tớ bấm nãy giờ không thấy ai nghe đây, cậu bình tĩnh để tớ chạy lên gọi người giúp.
" Minh Nhật nhanh chân chạy vào gian nhà lớn.
"Anh sao rồi, uống ít nước ấm nào.
" An Thiên lo lắng mang ly nước ấm cho anh, Đỗ Minh uống được vài ngụm đã dịu hơn chút nhưng anh vẫn nắm chặt ga giường, cậu mới đến đây làm được hai ngày mà khắc chết cậu chủ chắc cậu tuyệt đường sống quá.
"An Thiên, An Thiên bác sĩ hôm nay không đến đây, điều dưỡng cũng theo phu nhân ra ngoài rồi,