Dù cảm động là thế nhưng Đỗ Minh vẫn phân công An Thiên đi gửi thư cho mình, khi cậu về thì cho cá ăn, chăm sóc vườn cây cẩm tú cầu và thạch thảo, còn anh thì ngồi ở nhà mát chẳng biết đang ngắm nhìn vườn hoa hay là ngắm cậu.
Hiện tại không ai có lý do vào thăm dò trong nhà chính nữa, chắc hẳn vị phu nhân trong nhà lớn kia đang hoang mang lắm, cũng không ngờ một lần nhập viện của Đỗ Minh lại làm ông Đỗ và Nhị lão gia chú ý đến thế, chứng tỏ Đỗ Minh vẫn rất được họ coi trọng nên ai ở dinh thự này cũng kiên dè một phần, còn người Cha kia sẽ vì lợi ích mà không làm khó hay lâu lâu chạy vào dạy dỗ cho Đỗ Minh vài bạt tay nữa.
An Thiên cảm thấy sự thù hận của vị phu nhân kia sẽ càng tăng thêm, vị thế và quyền lợi của hai đứa con trai bà ta vố dĩ rất tươi sáng, con đầu của vợ trước mất tích, đứa còn lại nói thẳng là tinh thần có vấn đề nhưng nếu một ngày Đỗ Minh khoẻ lại thì với năng lực của anh ta không khó để ông Đỗ và Nhị lão gia rót tài nguyên vào.
Số cổ phần của người ông Nội và người Bác này kèm theo quyền thừa kế thứ nhất của Tam lão gia thì Đỗ Thị còn chưa chắc nằm trong tay Tam lão gia nữa, lúc đó hai đứa con bà ta đừng mơ đến việc tiếp quản Đỗ Thị.
Nói đến hai đứa con của bà ta thì An Thiên phải đề cao tài nhìn xa của người đàn bà này, cậu nghe ngóng được từ nhỏ chúng đã được giao tiếp tiếng anh, đến lớp hai bắt đầu học theo phong cách các vị lãnh đạo, lớp ba được học ba môn nghệ thuật, thành thạo ngôn ngữ Anh - Tây Ban Nha, tuy mới hơn mười tuổi nhưng đã theo Cha tiếp khách, gặp gỡ các quan chức nước ngoài kiêm thông dịch viên cho Tam lão gia, diện mạo lại có phần nổi bật, là hình mẫu của những thiếu gia tài phiệt.
Hai nhân tài như thế nhất định sẽ thành công trong tương lai.
"Nếu đến năm hai đứa em cùng Cha khác Mẹ này lên mười tám tuổi mà Đỗ Minh vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục thì anh ta thê thảm rồi.
" An Thiên nhìn thấy viễn cảnh bảy năm sau khi hai đứa em đó đủ tuổi lên nắm quyền, với bản tính độc ác hại Đỗ Minh của Mẹ kế tin chắc anh ta sẽ còn bị hành hạ nhiều hơn thế này.
"Cậu An Thiên, cậu vào nêm thử đồ dì mới nấu xong, xem có được không?" dì Lâm gọi cậu vào bếp xem thử các món ăn mình chuẩn bị cho Đỗ Minh.
"Dì gọi con là tiểu Thiên được rồi, con gọi dì là dì Lâm, chắc con cũng chạc tuổi cháu dì hà.
" An Thiên ở đời trước cũng được người ta gọi là Cậu là Phu nhân nhưng cậu chẳng thích cách gọi này, bản thân vốn là dân tỉnh lẽ, bằng cấp cũng chẳng hơn ai, chẳng qua đối tượng cậu kết hôn là Tề đại công tử của Tề gia nên mới được gọi như vậy.
"Vậy dì gọi con là tiểu Thiên nha.
" dì Lâm thấy cách gọi này cũng dễ thương, cậu trai trẻ mới hơn mười sáu cũng như bằng con bằng cháu mình rồi.
"Dạ dì Lâm.
" An Thiên nghe được tiếng gọi quen thuộc, Bác gái ở quê cũng gọi cậu là tiểu Thiên, đã lâu lắm cậu chưa được gặp dì, tháng trước dì có điện thoại lên hỏi cậu có khoẻ không? Có thiếu tiền không? Mà cậu nào dám nói lúc đó không có công việc đâu, cũng chỉ bảo con ổn nói Bác đừng lo rồi hỏi thăm vài câu rồi tắt máy, cũng may là giờ làm ở nơi này lương cũng cao, tháng lương đầu tiên này giúp cậu sống thêm mấy tháng nữa cơ.
Cậu thử xong phải cho dì Lâm một trăm điểm, từ trình bày món ăn hấp dẫn, nêm nếm có hơi thanh đạm hơn nhưng phải công nhận rất ngon, An Thiên lại lên mạng tra thông tin các loại thực phẩm điều không có vấn đề gì, các món có cá, có thịt, có rau có củ đầy đủ lại vừa phải, cá cũng đổi loại cá khác, còn tráng miệng bằng bánh khoai mì thơm lừng mùi mè rang.
"Dì theo khẩu vị con nói mà gia giảm theo, mong