An Thiên vừa tiễn vợ chồng Nhị lão gia về, sau khi biết chuyện họ đã nhanh chóng đến nhưng Đỗ Minh vẫn chưa tĩnh, anh ta đã hôn mê một ngày một đêm, tình hình phải chờ sau khi anh ấy tĩnh lại mới chắc được, Nhị lão gia cũng chỉ biết dặn dò bác sĩ ở đây cố gắng hết sức cho Đỗ Minh hồi phục và nhờ An Thiên chăm sóc, đứa cháu của hai người sao mà lận đận quá.
An Thiên trở về phòng, mang vài nhánh hoa mẫu đơn cùng thạch thảo trưng trong lọ để tạo không khí thân thuộc cho Đỗ Minh, cắm hoa xong cậu bước sang nhìn chàng trai soái ca da trắng đang nằm ngủ, xét về ngũ quan Đỗ Minh có phần nhỉnh hơn Tề Nam, đôi mài của Đỗ Minh nên được các thẩm mỹ viện lấy làm hình mẫu.
Trong Đỗ Minh có phần nam tính của người đàn ông đã trãi qua sóng gió hơn là dáng vẻ công tử mình hạc xương mai của Tề Nam, ngoài chiều cao gần như ngang nhau thì hình thể, khuôn mặt Đỗ Minh điều trội hơn nhưng không biết người đàn ông này khi mở miệng nói chuyện sẽ như thế nào, từ khi cậu vào đây cũng chưa từng nghe anh nói câu nào.
Đang tập trung nhìn gương mặt điển trai kia thì An Thiên nhìn thấy đôi mi của anh khẻ cử động, rồi từ từ mở mắt ra.
"Cậu chủ, cậu chủ, cậu tĩnh lại thật chưa?" An Thiên mang khuôn mặt lo lắng nhìn Đỗ Minh mắt lúc mở lúc nhắm lại.
Đỗ Minh định thần vài giây rồi nhìn khung cảnh trước mắt, đúng là có hơn quen thuộc với anh nhưng đây không phải là nhà mà là bệnh viện, sau đó anh nhìn An Thiên.
"Cậu chủ, cậu bị dị ứng cùng ngộ độc thực phẩm, hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.
" An Thiên mừng rỡ bấm nút thông báo đến bác sĩ.
Đỗ Minh khẽ cử động thân thể thì một cơn đau nhứt liền đến, An Thiên vội trấn tĩnh anh lại và giải thích:
"Cậu chủ, hiện tại cậu cần nằm tịnh dưỡng cũng như đặt ống truyền dưỡng chất, dù có khó chịu và không quen nhưng vì đảm bảo an toàn sau này không có di chứng nên cẩn thận chút ạ" An Thiên lần đầu chạm vào cánh tay Đỗ Minh, do quá chú ý sợ anh cử động ảnh hưởng đến vết mổ cậu cũng không để ý đến người đàn ông này không thích người khác chạm vào.
Đỗ Minh cũng nằm yên không cử động nữa, cùng lúc đó bác sĩ cũng vào đến kiểm tra tình hình sức khoẻ của anh.
"Tình trạng cậu chủ đã lấy lại ý thức và chấp nhận trị liệu thì chỉ cần truyền dinh dưỡng một tuần là có thể tháo ống truyền ra rồi ạ.
" Bác sĩ kiểm tra sức khoẻ Đỗ thiếu gia thấy rất khả quan, lúc đầu ông còn sợ cậu chủ sẽ không chấp nhận những việc này, dù gì cậu ấy cũng là người có tiền sử rối loạn tâm lý.
Sau khi bác sĩ dặn dò An Thiên vài điều thì ra ngoài, cậu đứng bên cạnh giường bệnh thấm nước vào môi anh để không bị khô môi, anh vẫn mở mắt nhìn trần phòng bệnh.
Không biết anh đang nghĩ gì nhưng An Thiên cảm nhận được sự cô độc của anh.
Cậu kể cho anh nghe về sự việc xảy ra hôm đó, nói rằng anh sẽ nhanh chóng hồi phục lại,