An Thiên cảm thấy sát khí từ lời nói của Đỗ Minh nên nhanh chóng ra sau ngồi cạnh anh ta.
"Lại liên quan đến Tề Nam à.
" Đỗ Minh ngồi bên cạnh, mắt nhìn thẳng, không khí trên xe vô cùng ngột ngạt.
Kẻ ngốc cũng biết ý tứ của Đỗ Minh là gì, An Thiên cũng không phải cậu bé cấp ba chưa hiểu sự đời, cậu đã hơn hai mươi chín tuổi rồi, đời trước của cậu còn có chồng nữa đấy, trải đời cũng tính là tính là gần nữa đời người đi, tâm ý của Đỗ Minh với cậu như thế có thể hiểu, nhưng cậu lại thấy Đỗ Minh là vì nhiều năm không có bạn bè, sống khép kín nên khi mở lòng được với cậu thì đó chỉ là chỗ để bấu víu, sau này khi anh ta hồi phục hoàn toàn, thế giới rộng lớn ngoài kia sẽ có nhiều người thích hợp với anh ta hơn.
"Đúng vậy, anh ta đang bệnh cũng gần giống như anh, sắp hồi phục rồi.
" An Thiên sau khi biết chuyện Tề Nam cậu có chút cảm thông nhưng dù gì ở kiếp này hai người vốn không có tí liên hệ gì, có nhiều tình tiết không giống đời trước nên thân phận hiện tại của cậu và anh ta vốn dĩ không thể chung đường được nữa, có lẽ không phải cậu, cũng không phải người bạn thanh mai trúc mã muốn giết cậu của anh ta thì có lẽ tương lai của Tề Nam sẽ yên bình hơn.
"Cậu rất quan tâm đến hắn ta.
" Đỗ Minh quay sang nhìn An Thiên.
"Chuyện xa xưa lắm rồi, dù biết chuyện có chút bất ngờ nhưng hiện tại tôi và anh ta không còn gì để nói đến nữa.
" Ánh mắt thâm trầm của An Thiên nhìn sang cảnh vật bên đường, đúng vậy, sau khi được sống trở lại chuyện cậu mong muốn chính là thay đổi kết cục đời trước, sống vui vẻ theo đuổi ước mơ, lúc xảy ra tai nạn anh ta chắc cũng ra đi như cậu, không biết có may mắn trọng sinh như cậu không nhưng cũng coi như kết thúc nợ nần kiếp trước của hai người rồi.
Đỗ Minh cũng hiểu ý mà không nói gì nữa, cậu ta nói không còn can hệ gì nữa thì anh cũng không có cớ gì để nổi giận nữa.
(Ủa anh, anh là gì mà ghen dạ)
Đã bắt đầu kỳ nghĩ hè, A Huy cũng về quê, Minh Nhật cũng phải qua nhà ông nội Đỗ để lấy lòng, An Thiên được cậu chủ đề nghị đến nhà chính để ở lại làm việc.
Hiện tại chi tiêu của nhà chính không còn bị cắt xén nữa, ông Đỗ đã lên tiếng sau khi hợp hội đồng cổ đông sẽ chuyển hai mươi lăm phần trăm cổ phần cho Đỗ Minh, điều đó có nghĩa Đỗ Minh là một cổ đông, được hưởng lợi nhuận theo số cổ phần và có tiếng nói thậm chí còn sẽ đảm nhận một ghế quản lý trong tập đoàn Đỗ Thị, có lẽ ông vẫn luôn chừa một chỗ đứng cho Đỗ Minh, chỉ cần anh quay lại vẫn có ông nội Đỗ và gia đình Nhị lão gia hậu thuẫn.
"Dì Lâm, con nói gì nghe, mấy con cá ở hồ mới đã lớn lắm rồi đó, con với dì có nên bắt một con lên hấp Hongkong tẩm bổ không?" An Thiên sau khi cho cá bên hồ mới thì thấy có vài con cá cũng được lắm.
Dì Lâm đang làm cỏ cùng nhìn sang, cá cũ đã bị tam lão gia cho người vớt mang đi hết trước khi Đỗ Minh xuất viện, còn tại sao ông ta làm vậy thì theo An Thiên nói đó vì ông ta muốn lấy đi thứ mà Mẹ anh ta để lại nhằm dằn mặt, nhưng Đỗ Minh của hiện tại đã không còn để ý hay lưu luyến nữa, anh đã chịu đựng mười năm bị người ta chèn ép chỉ để chờ đợi trong vô vọng rồi, anh còn bảo An Thiên mua cá mới cho vào hồ nhưng An Thiên toàn mua cá lớn sẵn thả vô còn là cá ăn được đến dì Lâm cũng phải khâm phục cậu, từ cái hồ cá cảnh xinh đẹp đủ màu sắc giờ cũng đẹp đấy nhưng toàn là nhưng món ăn đang bơi lội trong mắt của An Thiên.
"Tiểu Thiên con nói xem, nguyên hồ này có con cá nào là không lớn là không ăn được đâu.
"
"Vậy con đi làm mồi câu đây.
" An Thiên nhanh nhẹn ào nhà mát, không để ý đến Đỗ Minh đang ngồi vẻ tranh mà lụt tung tìm cần câu rồi nhanh chân chạy ra hồ câu.
Dì Lâm thấy thế cũng mang rỗ ra nhổ hành và vài củ cà rốt, Đỗ Minh đã cho An Thiên trồng rau củ nhưng bản tính không muốn chờ đợi nên An Thiên toàn lựa cây lớn sẵn hoặc đã có trái nên nhìn khu vườn sau hơn một tháng đã xanh tươi mướt lá.
Đỗ Minh nhìn sang hai người một lớn một trẻ đang bàn thực đơn cho chiều nay, phải nói là sau khi An Thiên xuất hiện cuộc sống của anh có màu sắc hơn hẳn, còn được ăn nhiều món ngon và lạ do An Thiên nghĩ ra cho dì Lâm chế biến, một người dám nói một người dám làm nhưng thành quả rất vừa miệng, mà không biết rằng đó là các món ở thời đại trước kia mà An Thiên sinh sống.
Bức tranh cánh đồng hoa có dáng vẻ của một người phụ nữ và một đứa trẻ đang chơi ở cạnh cây Bạch Mai anh đã vẽ xong,