Ninh Nguyên cậu ngồi ở ngay cửa chờ đám nhốn nháo đó vào rồi mới đứng dậy, mấy tên ùa vào đó chẳng khác nào bọn ngốc cả muốn vào nội quan dễ như vậy thì chắc kiếm linh của tông môn đã không còn gì hết rồi, động kiếm được tạo ra bởi ba tầng núi càng xuống sâu càng nguy hiểm, cạm bẫy, phong ấn, dược độc tất cả đều có trong động kiếm và tất nhiêu những người vào trong nếu bị thương sẽ được dịch chuyển ra ngoài.
Bên ngoài cánh cổng lúc này không có chỉ riêng mỗi cậu mà vẫn còn một số người khác tầm mười mấy người, chắc hẳn đây sẽ là một số anh kiệt trong tương lai đây, cậu nghĩ vậy đứng nhìn cánh rồi mới dần dần bước vào nhưng cậu chưa đi bước mấy bước thì một tiếng gọi đã làm cậu ngừng lại.
Tiếng gọi ấy không ai khác chính là tiếng gọi của Dương Úc, anh cùng Khải Luân cũng được chọn tham gian cho kì lần này, Dương Úc ngay từ lúc anh tới đây đã bị rất nhiều người quay quanh nhưng dù thế anh vẫn nhìn xem cậu có đến không, không thấy cậu anh khá thất vọng nhưng rồi khi đến giờ cậu đã xuất hiện điều đó làm anh vui như được mùa ấy, lúc đầu anh cũng tính tiến vào nhưng rồi nhìn lại cậu vẫn chưa đi nên anh cùng Khải Luân mình đã nán lại.
" Hửm! là Luân sư huynh cùng Dương sư huynh à? sao hai người không tiến vào động đi không tiến vào nhanh kiếm linh tốt sẽ bị cướp hết đấy " Ninh Nguyên cậu nghiêng đầu ngờ vực nhìn cả hai.
Dương Úc anh cũng không thể là lấy cớ chờ cậu được bởi anh theo cảm nhận của anh, anh có cảm giác là cậu không thích anh nên nếu mà nói ra nguyên nhân trên thì lúc đó chắc cậu sẽ chẳng còn quan tâm gì đến anh mất, nên anh đã bịa ra lí do là cảm nhận được kiếm linh phù hợp và anh biết nó sẽ không ai lấy được nên muốn đi xem các kiếm khác một lúc.
tất nhiên điều anh nói hẳn không sai từ khi anh vào động kiếm anh đã cảm nhận được tiếng gọi của kiếm linh, nó tạo ra một mối liên kết vô hình với anh và anh biết nó nằm ở đâu trong vô vàng kiếm linh này.
Ninh Nguyên cậu cũng không lấy làm lạ gì chỉ ừ cho qua chuyện rồi chào tạm biệt cả hai, dù sao cậu cũng chỉ ở vòng quanh tầng một nên cũng không cần thiết hai người đi theo làm gì.
Chưa nói chuyện được bao lâu thì cậu cũng biến mất như lần trước, Dương Úc anh cũng chỉ ừ để cậu đi níu kéo lại chỉ khiến cậu mất đi kiếm linh của mình nếu lúc đó mà mất thật chắc cậu sẽ hận anh mất, Khải Luân anh nhìn bạn mình mà bất lực thích người ta mà chẳng giám làm gì nói chuyện thì nhạt như nước ốc hỏi sao mà người ta gặp lần nào cũng biến mất.
Đó là suy nghĩ của Khải Luân còn cậu giờ thì chẳng quan tâm thứ gì, chạy nhảy khắp tầng một vui vẻ nhìn kiếm, trong lúc cậu đang