Quay lại lúc cậu và ông trò chuyện, ông lão ấy tự giới thiệu với cậu ông tên là Thụ Lâm, nhìn thôi cậu cũng biết ông sống rất lâu rồi phải thôi một bậc trưởng bối ẩn cư đi khỏi thế sự thì có ai tuổi mà còn nhỏ chứ.
Hai ông cháu giới thiệu bản thân xong thì cũng ngồi xuống bàn, cậu thuận thế cầm bình trà lên và gót từng chút một vào chén và để bên tay phải của ông, dù không phải sành về trà đạo nhưng cậu cũng hiểu chút lễ nghĩa, chủ bên phải khách bên trái.
Thụ Lâm ông nhìn đứa nhỏ trước mắt hành động mà nở nụ cười phải nói người biết về trà đạo trong giới tu hành ngoài ông ra thì chỉ còn vỏn vẹn vài người mà thôi, ông vui vẻ cầm chén trà lên uống ngụm đầu tiên.
Quả thật buổi uống trà lần nay ngon hơn hẳn những lần ông uống trước đây khi ở mình, phải chăng khi trước là do ông quá cô đơn chăng.
Ninh Nguyên cậu nhìn ông uống chén trà thì cũng vui, cũng thuận thế cậu hỏi ông duyên cớ gì mà sao ông lại ở trong khu rừng trúc này một mình.
Nghe tới câu hỏi của cậu ông có phần hơi khựng lại nhưng cũng đáp, ông kể rằng khi trước ông là người bảo hộ của Tô Châu đại lục cùng với những bạn bè ông, nhưng thật đáng buồn thay trong trận đại chiến yêu ma hàng trăm năm trước ông và bạn ông đã cố gắng liên thủ bảo vệ Tô Châu nhưng cũng vì sự kiện đó mà giờ đây ông chỉ còn một mình.
Vội ông đặt chén trà xuống mà thở dài, quả là thời gian vô thường ông đã sống rất lâu, lâu đến nỗi ông đã nhìn thấy sự trải qua của vô sự vật trên đời, nhưng nó lại khiến ông cô đơn và tẻ nhạt hơn cả trăm năm.
Ninh Nguyên nghe đến việc thời gian khiến con người ta đau lòng thì nó lại khiến cậu nhớ đến việc kiếp trước bản thân cậu bị giam đi trong ngục thời gian cũng trải qua cảm giác đó, cái cảm giác mà bản thân thì sống và đưa mắt nhìn những người mình yêu ra đi, gia đình, bạn bè, người thân.
" Quả thật ông nói đúng nhân sinh thế thái loạn thời nhân thế thật khó tránh phải sinh ly tử biệt, dù có tu đạo để trường sinh thì sao chứ cũng chẳng mua lấy được ngày hạnh phúc " Đoạn nói cậu lại cầm chén trà lên húp lấy từng ngụm.
* Giải thích: Nhân Sinh Thế Thái ở đây ý niệm là nói đến cuộc sống con người ở trên đời.
Loạn Thời nhân thế: khó tránh những quy luật thời gian trôi qua của cuộc đời mà cô đơn.
Ông như cũng hiểu lời cậu nói, ông đưa mắt lên nhìn hành động của cậu, trong một khoảng khắc như ông lại thấy thân của của người bạn ông ngày xưa.
" Ta đồng ý với cháu, phải chăng việc sống quá lây khiến con người ta trở nên yếu lòng đi rất nhiều trước vạn vật " Ông đưa tay đến xoa đầu chú mèo hoang đã từ dưới chân ông lúc nào.
Cậu nghe đến chữ yếu lòng và phụt cười nhẹ, yếu lòng chỉ khi là họ cần yêu thương một thứ gì đó thôi chứ nó chẳng liên quan gì đến cảm xúc tương quan bởi việc đam thoại cả.
Thấy cậu cười vui ông cũng