Ninh Nguyên cậu xuất hiện trước một cảnh cửa căn phòng rất lớn, trái phải căn phòng đều có hai tu sĩ đang canh giữ rất cẩn thận, không cần phải nói thì cũng biết được người trong căn phòng ấy là người quan trọng đến thế nào.
" Là kẻ nào? đêm hôm khuya khoắt lại giám đến đây làm phiền Thanh Hà Đạo Tôn nghỉ ngơi " Hai tên tu sĩ cảm nhận có người tới liền chĩa phất trần trên tay mình về phía cậu.
Ninh Nguyên cậu vừa hiện thân cũng khá bất ngờ, biết trước đó là việc gặp Thanh Hà Đạo Tôn giờ này cũng không dễ dàng, nhưng chuyện Thuyền Mây bị tấn công lần này rất quan trọng, nếu để tông môn phát lệnh truy xét thì chắc chắn sẽ làm cho sẽ như kiếp trước làm cho một phần của Trung Châu Đại Lục hoảng loạn.
Lần này dù không thực sự muốn nhưng cậu phải ra mặt xem xét, liệu là kẻ nào có đủ can đảm để đánh cắp Thiên Không Lưu Ly Thảo và còn trực tiếp sát hại nhiều tu sĩ của Thanh Huyền Tông như vậy.
" Bái kiến hai vị sư huynh, ta là Ninh Nguyên Thánh Đồ của Thanh Huyền Tông, có chút chuyện quan trọng muốn tham kiến Thanh Hà Đạo Tôn, mong hai vị bẩm báo với ngài ấy giúp đệ " Cậu lấy từ trong tay áo lệnh bài Thánh Đồ đưa cho cả hai.
Cả hai sau đó cùng nhau bước lên xác nhận, sau khi quan sát thật kĩ nó là chính xác là Lệnh Bài Thánh Đồ thì mới để phất trần mình xuống.
" Đệ đợi ở đây một lúc, bọn ta sẽ vào đó bẩm báo với ngài chuyện của đệ " Nói xong cả hai biến mất, Ninh Nguyên cậu thì ngồi xuống chờ đợi kết quả.
Ở Sâu trong căn phòng là một hồ nước lớn ngập tràn linh khí, ở giữa nó là một tòa đài sen khổng lồ, bên trên một ông lão đang im lặng, đôi mắt nhắm nghiền đang ngồi thiền định trên đó.
" Bẩm Đạo Tôn! Ninh Nguyên Thánh Đồ có việc cần tham kiến ngài, có tiếp không ạ " Cả hai tu ấy xuất hiện trước tấm rèm che của ông, cung kính quỳ xuống hành lễ sau đó rồi bẩm báo.
Thanh Hà Đạo Tôn không nghe thấy tiếng bẩm báo thì từ từ mở mắt ra, nhìn cả hai đang quỳ thì cho phép đứng dậy.
" Các ngươi hãy gọi thằng bé vào đây, dẫn thằng bé đến thư phòng ta sẽ chờ ở đó " Nói xong ông phất tay rồi biến mất, cả hai nghe thấy sự cho phép của ông thì cũng rời đi.
Ngoài cửa hiện tại, cậu đang trò chuyện cùng Mặc Nhi trong tâm cảnh của chính mình.
" Muội nghĩ sao về việc lần này Nhi Nhi? " Cậu đang chờ nghe câu trả lời của cô.
Mặc Nhi cô bé ngồi nhìn lên trời một cách im lặng, chắc hẳn là đã đọc nhiều kí ức kiếp trước của cậu lắm nên giờ mới trầm ngâm thế này đây.
" Hả huynh vừa nói gì với ta à " Cô bé chợt tỉnh quay về phía cậu với gương mặt có phần ngơ ngác, trông rất đáng yêu.
" Bé ngốc " cậu cú nhẹ lên đầu cô bé " Này muội không ngốc nhé, chẳng qua là khi biết huynh đã trải qua nhiều thứ như vậy, có phần không tiếp nhận nổi " Cô bé ôm đầu phũng phịu với cậu.
Cậu biết chứ nên đưa tay lên xoa đầu cô bé đều đều, chắc hẳn những ai đã từng sống yên bình khi đọc được những dòng kí ức này của cậu đều sẽ không tránh khỏi việc phải suy nghĩ, nó quá kinh khủng với nhận thức của một đứa trẻ và khó mà tiếp thu kịp.
Cả hai im lặng một chút nhưng khi cậu cảm nhận hai người kia đã trở lại, thì đã chào tạm biệt cô bé rồi rời đi khỏi tâm cảnh.
" Ninh Nguyên Thánh Đồ, Thanh Hà Đạo Tôn đã cho phép, mời Thánh Đồ đi theo chúng tôi " Cả hai bắt đầu dẫn cậu vào căn phòng của ngài, nói là căn phòng nhưng thực chất nó còn lớn hơn thế, cậu cùng hai người đi qua vô số dãy hành lang rồi mới tới được thư phòng chính.
" Chúng tôi chỉ được lệnh dẫn Thánh Đồ đến đây, việc còn lại Thánh Đồ hãy tự lo liệu " Nói xong cả hai hóa thành làn khói biến mất.
Ninh Nguyên cậu đứng trước căn phòng thì cũng đã cảm nhận được có người bên trong rồi, cậu gõ cửa như một phép lịch sự tối thiểu.
" Kính thưa ngài con là Ninh Nguyên Thánh Đồ, con xin phép " Cậu nói xong thì từ từ đấy nhẹ cửa ra, xuất hiện trước mặt cậu là một thân bạch y trắng muốt, bộ gâu trắng dài và mái tóc bạc phơ của ông làm cậu ngơ ngác một lúc, quả thật dù đã già nhưng không thể không công nhận ông rất là phong độ.
" Con tới rồi à, ngồi xuống dùng trà với ta một lúc " Ông nở một nụ cười hiền nhìn cậu.
sau đó mời cậu ngồi xuống.
Ninh Nguyên cậu đang ôm quyền hành lễ, sau khi nghe lời cho phép của ông thì cũng đứng dậy.
nhưng hiện tại đang trong tình trạng khá gấp gáp nên cậu cũng không muốn mất nhiều thời gian, trực tiếp vào việc chính với ông.
" Dạ cháu rất biết ơn lời mời của ngài, nhưng tình trạng hiện tại không cho phép cháu có thời gian để thư thả nữa, theo như Giới Luật của Thanh Hà Cung được sửa đổi lần này, Thánh Đồ sẽ có một ngoại lệ được xuất sơn trong một khoảng thời gian, nếu đó là việc cấp bách của tông môn phải không ạ " Cậu vẫn giữ hành động cung kính của mình mà nhìn ông.
Ông tất nhiên là biết vấn đề cấp bách mà cậu nói là chuyện gì, cũng mới vừa nãy thôi Thanh Huyền Tông đã trực tiếp dùng lệnh tiễn gửi thư đến cho ông với yêu cầu là phải bảo vệ 6 tu sĩ ngoại môn của Thanh Huyền Tông thật tốt, vụ việc có kẻ sát hại tu sĩ của tiên môn đứng đầu lần này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo ra một trận đại loạn cực lớn.
Ông vốn tưởng mục đích cậu đến đây là để báo cáo với ông về vụ việc lần này, nhưng thực không ngờ mục đích của cậu còn xa hơn thế, lại muốn trực tiếp xuất sơn điều tra.
" Hưm đúng là Giới Luật năm nay đã được thay đổi và chỉ dành riêng cho các Thánh Đồ, nhưng con biết đây Thanh Huyền Tông cũng vừa mới trực tiếp gửi thư cho ta, có thể nói vụ việc lần này rất nghiêm trọng và Hội Thanh Đàm lần này phải trực tiếp bảo vệ các con, việc con hỏi Giới Luật lần này chẳng lẽ nào là con muốn xuất sơn điều