Hoắc Duệ nói xong, thả tay Thẩm Dũ ra, cũng mặc kệ cậu, chỉ nói một câu: "Ra ngoài đóng cửa."
Rồi xoay lưng lại.
Trong bóng tối không nhìn rõ cái gì, Thẩm Dũ chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cổ tay có chút nóng.
Khoảng cách vừa rồi...!
Có lẽ ngồi xổm quá lâu, chân cũng tê đi, mãi cậu mới đứng lên được.
Trong hành lang, tiếng bước chân của quản lí kí túc xa dần.
Thẩm Dũ cúi đầu xuống, cong môi cười một tiếng, nhẹ giọng nói câu ngủ ngon.
Mặc dù tiếng đóng cửa rất nhỏ, trong không gian yên tĩnh vẫn bị phóng đại.
Một lát sau, Hoắc Duệ ngẩng đầu liếc ra cửa, im lặng giễu cợt hình như nhếch mép một cái.
Tâm tình hắn tốt hay không, cần Thẩm Dũ quan tâm sao?
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thẩm Dũ dậy muộn.
Nguyên nhân là tối qua ngủ mơ một đêm, trong mơ rối tung rối mù lên, buổi sáng vẫn bị tiếng chuông trường đánh thức.
Cậu liếc nhìn thời gian, năm giờ năm mươi.
Tiếng than phiền của đám con trai dần dần vang lên ngoài cửa, kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Dũ ngồi trên giường một lát, mãi mới đi rửa mặt.
Ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, Thẩm Dũ mở điện thoại ra.
Thông báo Wechat --- Hoắc Duệ không nói lời nào [Tôi chấp nhận lời mời kết bạn của cậu...]
Động tác của Thẩm Dũ dừng một chút, mới cười nhẹ một tiếng.
Người này, thật là rắc rồi mà.
Thứ 6 mỗi tuần, là thời gian học sinh vui sướng nhất.
Nhưng thứ 6 này, vừa khiến người ta vui vẻ, lại vừa khiến người ta thống khổ.
Lúc Thẩm Dũ đến phòng học, Khương Châu đang dán thông báo thứ 2 tuần sau thi tháng ở lớp.
Danh sách chỗ ngồi căn cứ theo thành tích xếp hạng để sắp xếp chia lớp.
Cửa lớp học đang đóng, Thẩm Dũ bước vào, Khương Châu thấy cậu, vẻ mặt kiêu căng.
"Bởi vì cậu là học sinh chuyển trường, cho nên tên của cậu phải ở cuối danh sách." Lúc đi qua, Khương Châu đột nhiên mở miệng.
Thẩm Dũ dừng chân một chút: "Cảm ơn."
Khương Châu hàm ý giễu cợt: "Vậy cũng không sao, chỉ sợ lần sau cậu thi, vẫn là người ở lại cuối cùng."
Trả lời hắn, chỉ có bóng lưng của Thẩm Dũ.
Khương Châu đứng tại chỗ trợn mắt nhìn hắn một hồi, mới hứ một tiếng.
Tiến độ học tập của Văn Lễ 1 và Văn Thành không giống nhau, nếu như vậy, Thẩm Dũ tỉnh lại từ tuổi hai mươi tám, đã sớm quên trung học phổ thông đã học cái gì, cũng chẳng thể nhớ rõ đã học cái gì, càng không thể nào thi được.
Nhưng mà, cái gì cũng phải có ngoại lệ chứ?
Suy nghĩ này lúc Thẩm Dũ nghe Trương Kiến Thanh giảng bài mới nhanh chóng bị đánh bay.
Thực sự là không có ngoại lệ, cái thứ học tập này, trọng sinh một lần nữa thì còn có thể.
Giờ đọc sớm đã bắt đầu được phân nửa, Hoắc Duệ đạp từ cửa sổ chỗ Lục Sơ Hành nhảy vào.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh theo sau hắn, hai người chia làm bốn cái vành mắt đen.
"Lại đến muộn phải không! Lại đến muộn! Đứng bên ngoài cho tôi! Tỉnh táo tỉnh táo! A tối nào cũng đi làm việc xấu đúng không!"
Vừa đúng lúc Trương Kiến Thanh tới.
Hai chân vừa chạm đất, Hoắc Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, không chút lưu tình trở về chỗ ngồi của mình.
Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Dũ liền kéo áo khoác đồng phục của Hoắc Duệ một cái.
Đối phương nghiêng đầu qua, rõ ràng là vẻ mặt ngủ không đủ giấc.
"Phải làm sao đây?" Bởi vì Trương Kiến Thanh ở bên ngoài, Thẩm Dũ không lên tiếng, nói khẩu hình.
Đầu bút nhọn đang làm bài tập gật gật.
Hoắc Duệ cúi đầu liếc nhìn.
Hôm qua Trương Kiến Thanh lấy ví dụ về bài học mới, hay công thức đơn giản nhất để giải quyết loại đề đó, trong đề bài không có bẫy gì.
Hắn thu hồi tầm mắt, mở quyển sách tiếng Anh ra, chặn trên bàn học, chuẩn bị nằm xuống.
Thẩm Dũ lại giật giật áo khoác của Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ hất cánh tay xuống, vén mí mắt lên nhìn Thẩm Dũ một cái.
Nụ cười trên mặt đối phương nhạt nhẽo.
Mãi sau, hắn cầm lấy quyển bài tập trên bàn Thẩm Dũ, lục tìm bút trong ngăn bàn.
Thẩm Dũ tiến lại gần, nhìn hắn làm bài.
Trước Khương Châu nói Hoắc Duệ lần nào thi cũng đứng nhất lớp, mặc dù theo lời hắn là mua điểm.
Nhưng trong ấn tượng của Thẩm Dũ, Hoắc Duệ còn không thi đỗ đại học.
Cậu có chút hoài nghi với thực lực của Hoắc Duệ.
Một lát sau, trên giấy xuất hiện mấy chữ --- rõ ràng tỉ mỉ xem sách trang 30.
Chữ của Hoắc Duệ cũng như người, mạnh mẽ có lực.
Thẩm Dũ: "...?"
Cậu có suy nghĩ kì quái, tối qua cậu nói hai người có kiếp trước kiếp này, thái độ của Hoắc Duệ đối với cậu hình như đã thay đổi.
Không biết có phải ảo giác của cậu không.
Chẳng lẽ --- Hoắc Duệ tin vào điều này?
Trương Kiến Thanh dạy dỗ xong đám người đi muộn, vừa mới nghiêng đầu từ cửa sổ nhìn về phía lớp học, liền thấy hàng cuối, sách trên bàn Hoắc Duệ, một quyển sách tiếng Anh dựng dọc, Hoắc Duệ và Thẩm Dũ đang tụm đầu lại, không biết đang làm gì.
Trương Kiến Thanh hắng giọng một cái.
Vậy mà hai người cũng không tách nhau ra.
Nửa phút sau, Trương Kiến Thanh vọt vào lớp học, dùng sức đập bàn giáo viên một cái: "Thứ hai thi tháng rồi! Có người vẫn còn ở lớp tự học buổi sáng thì thầm với nhau!"
Vừa mới được "Mãn hạn tù", Lục Sơ Hành và Thích Vinh lại tranh nhau trèo cửa sổ vào, tiếng chửi mắng hoà cùng tiếng đọc sách: "Đầu hói ngày nào cũng mắng, nếu mà ông ta mắng mà thành tích học tập của tao tốt lên được, thì cho ông cầm một loa phóng thanh để ở bên tai tao luôn đi."
"Mày có im ngay không, tao thấy mày bị cha đánh cho bò lê bò càng, thành tích cũng chẳng tiến bộ gì."
Thẩm Dũ lần nữa về chỗ mình ngồi, lật sách số học ra, cậu muốn xem một chút, Hoắc Duệ làm bài rốt cuộc có đúng hay không.
Nam sinh cúi đầu, lộ ra nửa đoạn cổ gầy nhỏ, cúc đầu tiên của áo sơ mi không cài, từ góc độ của Hoắc Duệ, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Hoắc Duệ rủ mắt xuống, một lát sau, đạp chân vào ghế Thích Vinh ngồi trước.
"Đang tiết đọc sớm, hai đứa mày có phải chuẩn bị mở tiệc trà không?"
...!
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, vừa nghỉ trưa xong, trong lớp căn bản là không có người nữa, tất cả đều đến sân vận động.
Thẩm Dũ có chút mệt mỏi đi vào wc, còn chưa kịp cởi quần, liền nghe được giọng nói truyền đến từ gian bên cạnh.
- -- "Có thật là mày muốn tìm học sinh trường nghề đến gây phiền toái cho Hoắc Duệ không?"
- -- "Hoắc Duệ dù sao cũng là học sinh năm 2 trung học, còn chưa trải đời, tao không tin là bọn họ không đánh lại hắn---"
- -- "Nói nhỏ chút đi, nhỡ bên ngoài nghe được."
- -- "Nghe được thì làm sao? Mách với Hoắc Duệ? Vậy cũng phải để Hoắc Duệ đánh thắng mấy người này mới được."
Giọng nói quen thuộc, giọng điệu cuồng bạo.
Nghe hai người kia nói, Thẩm Dũ tỉnh táo một chút, kéo quần lên.
Nghe âm thanh, gian bên cạnh trong nháy mắt không thấy lên tiếng.
Rửa tay đi ra, Thẩm Dũ gửi Wechat cho Hoắc Duệ.
- -- [SSSR: Bạn cùng bàn, sân vận động để học thể dục ở đâu?]
Văn Lễ 1 tổng cộng có hai sân vận động, một nhà thi đấu.
Đợi một lát, Hoắc Duệ không đáp lại.
Thẩm Dũ từ sân thượng nhìn xuống một cái, lớp học của ban tự nhiên ở tầng ba, vừa vặn có thể