"Em đến đây làm gì! Ba người trường nghề này là sao đây!" Mặt Trương Kiến Thanh cứng ngắc.
Nhìn thấy Hoắc Duệ, đầu ông đột đột đột nhiên thấy đau, thứ sáu đánh nhau, giờ còn dính vào, chuyện này không phải là hắn cũng có phần đấy chứ?
Trương Kiến Thanh hoài nghi mái tóc này của mình có phải là vì lo nghĩ về Hoắc Duệ mà rụng hết không, năm nhất bắt đầu nhận Hoắc Duệ, tóc càng ngày càng thưa thớt.
Mặc dù trước đó tóc cũng không có nhiều lắm.
Hoắc Duệ nhàn nhạt hừ một tiếng: "Không phải là tìm người đã đánh Khương Châu sao?"
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn phía sau, nhóm ba người trường nghề run lên, đang trốn học yên ổn tự nhiên có người báo tin nói Hoắc Duệ tìm bọn họ, còn bị đánh một trận.
Thứ sáu vừa rồi Hoắc Duệ không đánh mặt, hôm nay lại ra sức đánh vào mặt.
"Hả..." Trương Kiến Thanh nghi ngờ nhìn hắn một cái.
Hoắc Duệ mặc dù hơi xấu tính một chút, nhưng từ trước đến nay không nói láo.
Hoắc Duệ không trả lời ông, một tay sờ túi, bước sượt qua vai Trương Kiến Thanh, không thèm nhìn Khương Châu và cha mẹ hắn một cái.
"Cậu thực sự quá phiền phức."
Hoắc Duệ ném điện thoại di động của Thẩm Dũ lên bàn, dựa bên cạnh Thẩm Dũ, một tay chống xuống mặt bàn điều chỉnh hơi thở, không để ý đến ánh mắt Trương Kiến Thanh.
Trương Kiến Thanh: "..."
Chết rồi, thói quen.
Cánh tay Thẩm Dũ để ép xuống bài thi bài thi đầy chữ, cậu sửng sốt một chút, ngước đầu nhìn Hoắc Duệ, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cậu chưa từng nghĩ Hoắc Duệ sẽ tới, hơn nữa còn mang đến ba "hung thủ" chân chính kia.
"Sao cậu lại tới đây?" Cậu nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Duệ cúi đầu xuống nhìn bài thi, cười nhạt.
Làm vớ va vớ vẩn.
Thẩm Dũ sờ điện thoại di động của mình, vẫn còn chút nhiệt độ cơ thể, còn hơi ẩm.
Từ Văn Lễ đến trường nghề cũng phải mất chừng mười phút, lưng áo sơ mi của Hoắc Duệ ướt hết.
Cha mẹ Khương Châu lập tức sốt ruột: "Các người tới đây làm gì? Con trai tôi sao có thể tiếp xúc với những người này? Con trai tôi là học sinh giỏi! Sao có thể qua lại với những người học loại trường như thế này!"
Tên cầm đầu nhóm ba người ngẩng đầu cười mỉa mai một tiếng: "Cái gì, cô à, bọn cháu học trường nghề thì làm sao?"
"Con trai của cô cầm tiền để chúng cháu giải quyết việc hộ đó, phải không?"
Giọng nói có chút uy hiếp, tên cầm đầu hung hăng nhìn Khương Châu một cái.
Bọn họ sợ Hoắc Duệ chứ không sợ Khương Châu.
Khoản nợ này còn phải tính lên đầu Khương Châu.
Khương Châu rụt đầu sau lưng cha, liều mạng lắc đầu, cũng không dám mở miệng nữa.
Mẹ Khương cũng bị bộ dáng này của hắn doạ cho hết hồn, nói cho cùng bọn họ chính là đám người bắt nạt.
Hoắc Duệ cúi đầu nghịch điện thoại, dáng vẻ rất hài lòng.
Thẩm Dũ đến bên tai hắn: "Bọn tôi báo cảnh sát rồi."
Thật ra hắn không đến, mọi chuyện vẫn được giải quyết.
Không hiểu sao, Hoắc Duệ lại nghe ra ý này, lúc này sắc mặt trở nên khó ngửi, nắm tay trên bàn làm việc siết chặt, liếc Thẩm Dũ một cái, lạnh nhạt hừ lạnh.
Nhóm ba người trường nghề kia sợ hãi câm miệng.
Sắc mặt Trương Kiến Thanh cũng khó ngửi, lần đầu tiên gặp phải tình huống học sinh trường khác trực tiếp "trói" đến.
"Bằng chứng đâu?"
Tên cầm đầu cười hì hì sờ túi, lấy điện thoại cung kính đưa tới, cũng vì vết thương trên mặt hơi nặng, cười lên trông rất dữ tợn.
Mấy tên trường nghề này cũng là kẻ phạm tội nhiều lần, thường hay uy hiếp người khác, quay video làm chứng, thật ra thì chỉ để cười nhạo mua vui, tiếp tục đe doạ đối phương, mặc dù hôm nay trở thành chứng cứ đưa mình đến đồn cảnh sát uống trà.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Nói thật cho cha mẹ biết...?"
"Khương Châu! Con học được trò bịa chuyện này ở đâu! Sao con lại dây dưa cùng những người này! Có phải là bọn nó nói láo không!"
Xem xong video, sắc mặt của Trương Kiến Thanh rất phức tạp.
"Đợi cảnh sát đến rồi nói."
"Được rồi, các em chưa được thi, đến giờ tự học buổi tối đến phòng làm việc của tôi làm bổ sung." Ông nhìn Khương Châu một cái, trong mắt xen lẫn thất vọng.
Đầu bút trên tay Thẩm Dũ in một dấu tròn nhỏ ở bài thi, bầu không khí trong phòng làm việc càng ngày càng lắng xuống, chỉ còn lại tiếng cha mẹ Khương Châu mắng con trai.
Ba người trường nghề dựa vào tường xem trò vui.
Thẩm Dũ đợi một lát, chờ đến khi cha mẹ Khương Châu không còn kích động như vậy nữa mới đứng lên.
Cậu rất lễ phép cúi đầu với Trương Kiến Thanh một cái: "Cảm ơn thầy đã cho em cơ hội để làm sáng tỏ."
Trương Kiến Thanh bây giờ rất muốn ném tóc giả đi.
"Xin lỗi, cô chú, bạn Khương Châu nữa, cắt ngang một chút, cháu mong sau khi cảnh sát đến trả lại sự trong sạch cho cháu, mọi người có thể xin lỗi cháu."
Cậu nhìn Khương Châu, sắc mặt không ôn hoà như vừa rồi, ngược lại còn nhàn nhạt, đáy mắt kiên định không muốn bọn họ từ chối.
Cha mẹ Khương Châu theo bản năng muốn cự tuyệt.
Vừa nãy cậu ngồi im lặng như không ở trong phòng giáo viên, cha mẹ Khương Châu cũng mang câu "Cần bọn họ xin lỗi" ném lên đến chín tầng mây.
Không phải nó thì làm sao? Con trai mình chỉ ra nó, chắc chắn bình thường hai đứa cũng có đụng chạm, không chừng còn bắt nạt con mình.
Nhưng bây giờ bọn họ hoàn toàn không thể nói ra những lời như vậy.
Thẩm Dũ có thể không ôn hoà như bề ngoài.
Lời bọn họ còn chưa nói ra, Khương Châu đã đứng lên, chân hắn bị thương, còn chống nạng, suýt chút nữa thì ngã xuống, nhưng lúc này hắn không thèm để ý đến, cong lưng một góc 90 độ về phía Thẩm Dũ.
"Xin lỗi."
Kèm theo tiếng nức nở, tay không bị thương kia siết chặt.
Hắn ghen tức với Hoắc Duệ, căm ghét Hoắc Duệ, cũng ghét Thẩm Dũ, nhưng,...!Tôn nghiêm của hắn vào thời điểm này, tựa như không còn nữa.
Thẩm Dũ không nói gì, hắn cũng không dám thẳng người.
Mãi một lúc sau, Thẩm Dũ mới nhàn nhạt nói: "Tôi không đồng ý."
Trương Kiến Thanh nhỏ tiếng thở dài, kèm thêm tiếng khóc sụt sùi của mẹ Khương Châu.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Dũ.
Đồng phục nam sinh thật rộng, khiến cậu gầy nhom, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, khẩu khí cũng không nói chen vào được.
Hoắc Duệ nhếch nhếch môi.
...!
Lúc ra khỏi phòng giáo viên, bài thi ngữ văn cũng sắp kết thúc.
Ánh mặt trời bên ngoài nhức mắt, bước chân Thẩm Dũ dừng một chút, đứng sau Hoắc Duệ, mượn người hắn che một chút nắng, thở ra một hơi.
Hai người đứng bên ngoài phòng giáo viên một lúc lâu.
Vì tránh gây ra động tĩnh quá lớn, mấy chú cảnh sát mặc thường phục tới, hiện tại đang nói chuyện cũng bọn Khương Châu, còn có thể nghe thoang thoáng thấy âm thanh nức nở của mẹ Khương Châu.
Lát sau, Thẩm Dũ nghe Hoắc Duệ cười khẽ một tiếng.
Hình như đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại cậu thấy Hoắc Duệ như vậy, hình như cũng là lần đầu tiên thấy Hoắc Duệ cười thì phải?
Hoắc Duệ dựa lưng vào ban công, thả ống tay áo xuống, cùi chỏ chống vào lan can, ngước đầu.
Thẩm Dũ cúi người quay đầu nhìn hắn, bị ánh sáng chói xiên đến phải híp mắt một cái, tóc mái bị gió thổi bay.
Hình như để ý tới ánh mắt của cậu, Hoắc Duệ giấu đi ý cười, nghiêng mặt nhìn cậu.
"Còn tưởng cậu không sợ cơ." Giọng có chút giễu cợt.
Kết quả lúc đi ra còn thở phào một hơi dài như vậy.
Có thể giả vờ, giả vờ