Động tác này mang tính xâm lược mạnh hơn.
Hơi thở của Thẩm Dũ không yên, nâng mắt lên nhìn Hoắc Duệ trong gương, khoé mắt đỏ lên, cắn môi dưới, giọng khàn nhẹ: "Tôi muốn làm bạn cùng bàn với cậu."
Đây là mục đích cậu tìm Hoắc Duệ.
Ở tuổi học sinh, bạn cùng bàn là thân phận có tính xâm nhập vào cuộc sống của đối phương nhất.
Mấy người núp ở gần đấy run lẩy bẩy.
Học sinh chuyển trường này thật lợi hại? Hay là uống rượu say mới có dũng khí tìm đến đòi làm bạn cùng bàn với Hoắc Duệ?
Có ai mà không biết Hoắc Duệ từ khi mới vào học chưa bao giờ có bạn ngồi cùng bàn, mọi người nói rằng hắn không thích.
Đến cả mấy người có quan hệ tốt với Hoắc Duệ kia cũng không thể ngồi cùng bàn với hắn.
Tính tình Hoắc Duệ kém như vậy, tên này chắc chắn phải bị tẩn cho một trận, đến lúc đó bọn họ có thể tốt bụng đi ra hốt xác cho hắn.
Nhưng trận đấu kịch liệt bọn họ chờ mãi không thấy truyền tới.
Thẩm Dũ biết, với tính tình của Hoắc Duệ, hơn nửa là sẽ không đồng ý, cậu nói ra, chỉ là muốn Hoắc Duệ biết, mục đích mà mình tiếp cận hắn là như vậy, hết sức quang minh chính đại muốn thiết lập quan hệ với hắn.
Cậu vừa dứt lời, nét giễu cợt trên mặt Hoắc Duệ càng sâu, hừ lạnh một tiếng, buông Thẩm Dũ ra, giống như là vừa nghe thấy một câu nói đùa, cũng không thèm nhìn Thẩm Dũ, lại đi đến bồn bên cạnh rửa tay lần nữa, lúc xoay người đi ra, bước chân dừng lại một chút, lại cười hừ một tiếng.
Không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối.
Thẩm Dũ không nhìn Hoắc Duệ nữa, quay lại nhìn cổ mình trong gương, vẫn còn hơi đỏ, vẫn còn hơi lạnh chưa kịp rút đi.
Chờ hai người đi khỏi, mấy học sinh núp trong gian bên cạnh mới dám ra ngoài.
"Gay cấn! Gay cấn!"
"Mẹ, chỉ hận là không nhìn thấy hình! Sao lại không đánh vậy?"
"Điện thoại mày đâu? Lên diễn đàn của trường chút đi!"
"Lại còn cần mày phải chỉ hả? Title là gì? Đợi đã để tao nghĩ một chút."
Mấy phút sau, diễn đàn trường xuất hiện một bài viết nóng bỏng tay #Kinh hoàng! Học sinh chuyển trường ngày đầu tiên đã chặn thần thoại trong wc#.
Hoắc Duệ tồn tại ở Văn Lễ bọn họ như một "Thần thoại".
Gia cảnh ưu việt, đại ca, cúp học đánh nhau tinh thông đủ các món nghề, nhưng mà ấy, mỗi lần thi học kỳ, thành tích đó lại khiến cho người ta chùn bước.
...!
Giáo viên ngữ văn chia đoạn phân tích được một nửa, Hoắc Duệ đã trở lại, chỉ là sắc mặc quá khó coi, ánh mắt quét qua bàn học của mình, mới rơi xuống mặt bàn bên cạnh.
Vì từ trước đến nay không có ai ngồi, Hoắc Duệ vốn dĩ đã biến nơi này thành địa bàn của mình, trên mặt bàn đặt hai quyển sách của hắn, nhìn vẫn còn mới, nhìn như chưa giở ra lần nào, ngược lại trong ngăn bàn nhét một đống bài thi đã làm xong.
Hoắc Duệ hơi phiền não, lấy mấy tờ giấy thi ra.
"Đại ca..." Lục Sơ Hành cầm quyển sách chắn trên bàn, quay lại gọi hắn.
Hoắc Duệ lại nhét bài thi vào trong ngăn bàn, còn mấy tờ trên mặt bàn nhét vào nốt.
"Ở cửa."
Lục Hành Sơ nhắc nhở.
Ở cửa lớp học,Trương Kiến Thanh dẫn Thẩm Dũ vào, chuẩn bị để cậu giới thiệu bản thân.
"Không cần căng thẳng, lớp chúng ta đều là...!học sinh ngoan." Lúc nói ba chữ "Học sinh ngoan", đến cả ông cũng chột dạ.
Mới nãy còn trơ mắt nhìn thấy Hoắc Duệ đi vào từ cửa sau, đau đầu quá.
Thẩm Dũ đứng rất ngoan ngoãn, nghe được câu nói của Trương Kiến Thanh, nhìn phía sau lớp học, ánh mắt lao đến phía Hoắc Duệ, sờ gáy một cái, cúi đầu cắn cánh môi dưới.
Trương Kiến Thanh gõ cửa một cái, chào giáo viên dạy văn trước, sờ cái đầu trọc của mình xong, dẫn người đi vào.
"Học sinh mới chuyển đến?"
"Đẹp trai đấy, nhìn đầu hói cười kìa."
"Nhìn bọn mình sao? Nhìn thêm chút nữa đi mà!"
Giáo viên ngữ văn nghiêm túc gõ bục giảng một cái.
"Đừng nói, quá đẹp trai." Lục Hành Sơ quay đầu nhìn về phía sau, một tay khoác lên bả vai Thích Vinh ngồi cùng bàn.
"Đúng mà, tao nói rồi, dáng đẹp, người cao." Thích Vinh nhíu mày.
"Mày có nói mặt mũi đâu?" Lục Sơ Hành véo bả vai hắn, xem ra hai người họ lại muốn đánh nhau.
Hoắc Duệ nhìn lên, Thẩm Dũ đang viết tên mình trên bảng.
"Thẩm Dũ"
Chữ viết của cậu rồng bay phượng múa, không nhìn kĩ còn không nhận ra cậu đang viết chữ gì.
Không hợp với khuôn mặt kia chút nào.
Hoắc Duệ đột nhiên nghiêng người sang đạp cái ghế vì cản trở mà bị hắn ném đến chặn cửa.
Lục Sơ Hành xoay người: "Đại ca?"
Hoắc Duệ một chân đạp ghế trở lại, vẻ mặt lãnh đạm dựa vào tường: "Liên quan gì đến tao?"
Lục Sơ Hành: "Không có, chỉ là muốn hỏi một chút, cái nhảy cóc đó của em..."
Hoắc Duệ nhìn hắn một cái: "Chống đẩy ghế, hành lang."
Lời nói đơn giản, không chút dông dài.
Lục Sơ Hành hận bản thân quá lắm mồm.
Thích Vinh cười đến mức ôm bụng ngã trên người hắn.
Hoắc Duệ mở mí mắt, lia Thích Vinh một cái, Thích Vinh cũng cấm khẩu luôn.
"Ừ...!Bạn học Thẩm tạm thời ngồi ở hàng thứ hai chỗ thứ ba nhé, có được không?"
Đó là chỗ của lớp phó học tập.
Lời của Trương Kiến Thanh vừa nói xong, nữ sinh ngồi bàn đầu có chút kích động tụm lại nói thầm với nhau, lớp phó học tập Khương Châu ngẩng đầu lên nhìn một cái, hình như không có dị nghị gì.
Trừ chỗ trống cạnh Hoắc Duệ, cả lớp còn mỗi chỗ này còn trống.
Thẩm Dũ nhìn lướt qua, cười nhẹ nhìn chủ nhiệm lớp: "Thầy ơi, em thích ngồi phía sau kia."
Giọng cậu không nhỏ, cũng rất nhẹ nhàng bình thản, người ngồi dưới cũng nghe thấy.
Chỗ phía sau là chỗ nào?
Là đất hội tụ của đám học sinh kém đó.
Đám cuối lớp đó thuần một màu áp chót, nhưng lớp bọn họ có tồn tại một cá biệt, chỗ trống duy nhất kia hay tồn tại bên cạnh vị đặc thù kia.
Lời Thẩm Dũ vừa nói xong, sắc mặt Trương Kiến Thanh có chút mất tự nhiên, cũng không phải không muốn cho hắn ngồi hàng sau, chẳng qua là chỗ ngồi đó có chút lúng túng.
Trương Kiến Thanh và giáo viên dạy văn hai mắt nhìn nhau, đều thấy được khó xử trong mắt đối phương, chỉ có giáo viên mới hiểu được nỗi khổ của giáo viên thôi.
"Oa! Muốn ngồi cùng bàn với đại ca kìa!" Lục Sơ Hành nhíu mày, lộ ra vẻ mặt xem trò vui.
Thích Vinh gật đầu đánh giá: "Có dũng khí, có can đảm, tiếc là không có cái mạng đó."
Thẩm Dũ cũng không đợi chủ nhiệm nói, khom lưng kính cẩn: