Đèn ngoài cửa sổ không biết đã tắt lúc nào, phía sau là bóng tối.
Chắc là vì gần đến lúc tắt đèn, người ở hành lang cũng vội vã về phòng, tiếng đùa giỡn dần dần nhỏ lại.
Ánh đèn hành lang ảm đạm, tràn lên người Hoắc Duệ, phủ màu sáng ấm áp.
Hoắc Duệ đứng ở cửa, một tay cầm đồng phục vẻ mặt không kiên nhẫn nhấc tay, làm tư thế gõ cửa.
Một giây sau, Thẩm Dũ nhào vào lồng ngực Hoắc Duệ.
Hai người đều là con trai, cơ thể sẽ không được mềm mại như con gái, cứng rắn đụng vào nhau, Hoắc Duệ bị bất ngờ không kịp đề phòng chân phải lui về phía sau một bước, đứng không vững.
Còn chưa kịp nói gì, Thẩm Dũ đã chôn đầu vào vai hắn.
Trên người cậu có mùi sữa tắm nhàn nhạt, tóc còn nhỏ nước, chảy xuống cổ Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ nhíu mày một cái, không dám cử động.
Một giây, hai giây, ba giây...!
Hoắc Duệ chỉ mặc một chiếc T shirt, rất mỏng.
Nhanh chóng bị thấm ướt.
Lời sắp phun ra đã bị nuốt vào.
Hiếm khi Hoắc Duệ thấy luống cuống chân tay.
Chẳng lẽ hôm nay bắt ép người ta học nhiều quá, căng quá?
Hắn cúi đầu nhìn gáy Thẩm Dũ, có giọt nước đang chậm rãi chảy xuống, chưa đến sống lưng đã bị quần áo chặn lại.
Không một tiếng động.
Hơi thở Hoắc Duệ cũng bình thường lại, tay cầm đồng phục siết chặt không dám buông, thân người hơi nghiêng về sau, chân phải lùi về sau một bước, mũi chân chạm mặt đất.
Vẫn luôn duy trì tư thế này.
Lúc Thẩm Dũ khóc không có âm thanh, mắt cậu vẫn chôn trên bả vai Hoắc Duệ, hai tay siết chặt vạt áo đồ ngủ của mình, đốt ngón tay cũng bị bấu đến trắng ra.
Thẩm Dũ vẫn còn đứng trong phòng, nếu như ở góc độ khác nhìn vào, căn bản không nhìn được cậu đang khóc.
Nhưng Hoắc Duệ lại có thể cảm nhận được.
Thẩm Dũ há miệng một cái, cậu có chút nghẹn ngào.
Lâu không khóc, lần trước cũng như vậy, chính là lúc, vừa mới biết được sự thật.
Cậu thật ra thì không phải người yếu đuối, trái tim đã sớm được tôi luyện, rất cứng rắn.
Lúc nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói có thể cả đời này cậu sẽ không thể tỉnh lại, cậu cũng không khó chịu.
Ngược lại còn cảm thấy như một loại giải thoát.
Mãi đến khi Hoắc Duệ xuất hiện, cậu mới cảm thấy, đó không phải là giải thoát, là bắt đầu cuộc sống mới.
Cậu cũng không nhớ cuối cùng mình đã khóc bao lâu, quanh mắt cậu đều bị nước mắt thấm ướt, nước mắt tràn ra đều thấm hết vào quần áo Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ giơ tay lên.
Nắm đấm buông ra lại nắm chặt, lặp lại mấy lần, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên sống lưng Thẩm Dũ, không dám cử động nữa.
Đến lúc buông ra, Thẩm Dũ nói không nên lời, "Anh đừng không cần em."
Nhưng Hoắc Duệ không nghe được.
...!
"Xấu chết mất." Hoắc Duệ cầm một tờ giấy ăn dán lên mặt Thẩm Dũ, nhăn mày thô lỗ lau nước mắt nước mũi cho Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ nghiêng người qua.
Mất mặt.
Một thằng đàn ông hai mươi tám tuổi, khóc trên người Hoắc Duệ mười bảy tuổi.
Mặc dù dựa lên bả vai Hoắc Duệ rất thoải mái, nhưng Thẩm Dũ vẫn hối hận.
Bây giờ không chỉ mắt Thẩm Dũ khó chịu, ngay cả tai cũng nóng lên.
Một phút xúc động dẫn tới hậu quả là giờ đây cậu không dám nhìn Hoắc Duệ.
Nhưng cũng có một mặt tốt, khóc như vậy, mọi buồn bực trong lòng cũng được giải phóng hết.
Trước kia cậu có chuyện gì cũng chịu đựng, có đau khổ mệt mỏi đi nữa khó chịu đi nữa cũng không dám khóc.
Dù sao cũng là đàn ông, cũng không có ai để cậu có thể dựa vào.
Thấy Thẩm Dũ không nói lời nào, Hoắc Duệ cũng rất buồn bực, chỉ có thể tiếp tục rút khăn giấy ra.
Cả túi có 300 tờ giấy, giờ chỉ còn lại một tờ.
Hơn nửa giấy ăn nằm trong tay Hoắc Duệ, cuối cùng hắn đen mặt ném hết vào thùng rác.
Ném giấy xong, Hoắc Duệ nén giận do dự một lúc: "Đừng khóc nữa." Giọng cứng nhắc, hắn chưa từng dỗ người khác bao giờ, đừng nói là dỗ dành người khác, việc người khác có khóc hay không cũng không liên quan đến hắn, khóc sẽ khiến hắn bực dọc.
Nhưng đây là Thẩm Dũ.
Là đàn ông con trai, có cái gì mà khóc.
Không phải là học tập quá khó khăn sao? Vậy thì sau này không ép buộc cậu nữa.
Dù sao thì cũng không phải ai cũng có thể thông minh như mình.
Thẩm Dũ nhàn nhạt ồ một tiếng, còn có giọng mũi, mắt, mũi, má đều đỏ lên.
"Đều là nước mắt của cậu." Hoắc Duệ liếc mắt nhìn cậu, rất nhanh đã thu lại ánh mắt, chỉ chỉ quần áo mình.
Bả vai kia ướt hết, dính vào người rất khó chịu.
Hoắc Duệ dứt khoát kéo vạt áo lên, tiến đến cầm lên.
Vóc dáng trước đó vội vã lén nhìn ở sân vận động lúc này để lộ trước mắt Thẩm Dũ.
Mắt Thẩm Dũ dừng lại mấy giây, xoay người không dám nhìn nữa, gần đây cậu có chút xao động của tuổi dậy thì, thân thể không kiềm chế được, nếu như nhìn tiếp, không biết bản thân sẽ sinh ra phản ứng sinh lý gì nữa.
Cậu tuỳ tiện lấy một bộ quần áo trên giường mình ném cho Hoắc Duệ: "Cậu mặc quần áo vào, lạnh đấy."
Giờ là tháng mười một, mặc dù ở trong kí túc, nhưng không mở điều hoà, thể chất có tốt thế nào đi nữa cũng không có khả năng không bị bệnh.
Nhưng Hoắc Duệ nhìn vẻ mặt kia của Thẩm Dũ, nhận lấy quần áo nhéo vào tay cậu một cái: "Quần áo của cậu tôi không mặc được."
Hắn nói thật.
Bình thường kích cỡ quần áo Thẩm Dũ nhỏ hơn Hoắc Duệ một size.
Cậu nhỏ xương, mặc dù dáng người cao, gần đây cũng có rèn luyện, nhưng eo gì đó vẫn nhỏ.
Không giống với Hoắc Duệ, hắn thật ra không béo, nhưng bắp thịt đều đặn, mặc quần áo không nhìn ra, cởi quần áo mới biết hắn có mấy múi cơ bụng, eo cũng nhỏ gầy cứng cáp, có thể nhìn ra mạnh mẽ hơn Thẩm Dũ rất nhiều.
Có thể cũng có nguyên do tốn công vô ích của Thẩm Dũ trong đó.
Thẩm Dũ ồ một tiếng: "Vậy cậu về kí túc thay đồ đi, cái áo ướt đó để tôi giặt cho..."
Giờ cậu không dám nhìn Hoắc Duệ nữa.
Bất kể là Hoắc Duệ có mặc hay không.
Hành động vừa nãy khiến cho Thẩm Dũ cảm thấy mình rất mất mặt.
Nhưng Hoắc Duệ hôm nay thật khác với mọi lần, bình thường lúc nào cũng giễu cợt cậu, giờ nghe thấy Thẩm Dũ nói lời này, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Dũ một lúc, tâm tình không hiểu sao lại có chút vui sướng.
"Cậu có phải là quên hôm nay phải thử đồng phục không?"
Thẩm Dũ nghĩ ngợi, mãi mới a một tiếng.
Cậu cảm thấy mình khóc đến ngu rồi, nếu không phải tới thử đồng phục, Hoắc Duệ sao có thể vô duyên vô cớ đến phòng cậu.
Thẩm Dũ hơi vui mừng, cũng may lúc nãy Hoắc Duệ không mặc đồng phục, nếu không làm ướt, không biết phải giặt như thế nào.
Đồng phục có áo