Điện thoại di động liên tục rung lên, Lục Sơ Hành vẫn gửi tin nhắn liên tục.
[Lục Sơ Hành: Hỏi người Thất Trung, mẹ kiếp, hỏi đi hỏi lại mới hỏi được lớp của thằng Trương Thần rác rưởi]
[Lục Sơ Hành: Triệu Cẩn còn rất thân với thằng rác rưởi đó, mỗi tuần sẽ đến tìm hắn]
[Lục Sơ Hành: Chả trách mà mang dáng vẻ thù địch như vậy, hoá ra là cá mè một lứa]
[Lục Sơ Hành: Anh nói xem Hói Hói tốt tính, sao lại sinh ra đứa con như vậy chứ]
Lục Sơ Hành gửi một đống tin nhắn lên án oán trách tính cách chủ nhiệm lớp và con trai không giống nhau ra sao, tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước.
Chắc là phát hiện ra suốt nửa tiếng đồng hồ, hắn gửi tự gửi một đống tin nhắn, nhưng đại ca - người đã dặn dò hắn đi hóng hớt chuyện này - không thèm trả lời mình, Lục Sơ Hành cuối cùng cũng ý thức được, người kia không cầm điện thoại.
[Lục Sơ Hành: Đại ca anh còn sống không? Đại ca? Alô?]
[Hoắc Duệ nói chuyện: Biết rồi]
Hoắc Duệ rũ mắt, vẻ mặt không ngờ, lại gửi tin nhắn.
[Hoắc Duệ nói chuyện: Đừng kéo ông Trương vào]
Mặc dù Trương Thần là con trai của Trương Kiến Thanh, nhưng cũng không phải do Trương Kiến Thanh nuôi.
Sự kiện năm đó, Trương Kiến Thanh chưa phải là giáo viên của bọn họ, nhưng cũng thể hiện rõ thái độ công tư phân minh, cho tới bây giờ, thành chủ nhiệm lớp hắn rồi, cũng chưa bao giờ lấy chuyện con trai ra gây khó dễ cho hắn --- hình như còn có ý muốn bồi thường cho hắn.
Ngón tay Hoắc Duệ đặt lên màn hình điện thoại sờ một cái, trong mắt có một tia lạnh lùng thoáng qua.
Mặc dù hắn chỉ nói mấy chữ, nhưng Lục Sơ Hành đang trông nom một đống cơm và điện thoại đã hiểu, làm anh em lâu năm cũng không uổng phí.
[Lục Sơ Hành: Được rồi đại ca, em biết rồi]
[Lục Sơ Hành: TVT Đại ca, lúc nào anh với bạn cùng phòng đến, em với Vinh Vinh và lớp phó thể dục nữa đang giữ cơm nguội rồi, đói chết mất]
Hoắc Duệ vén mí mắt lên, liếc nhìn người nào đó lúc này đã hoàn toàn quên mất mình, ăn hết sức tập trung.
[Hoắc Duệ nói chuyện: Ăn xong rồi]
[Lục Sơ Hành:????]
[Lục Sơ Hành: Cuộc đời không có ý nghĩa gì nữa.jpg]
Hoắc Duệ cất điện thoại.
Thẩm Dũ đã mở phần kia của hắn ra, đũa và thìa cũng đã để đó, ghế cũng giúp hắn chỉnh lại, nhìn phục vụ sau khi bán vẫn hết sức ân cần.
Hoắc Duệ gọi cơm cà ri gà, quán phụ cận cũng có mấy quán, hắn chọn một quán gần đây, đồ ăn đưa tới cũng ăn không ngon lắm.
Đồ ăn bên ngoài đã đưa đến nửa giờ, ăn muộn bị lạnh, Hoắc Duệ mới kêu Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ đang vui vẻ ăn, cà ri gà của nhà này cũng được, chủ yếu là do đói, ăn cái gì đó mới có thể che giấu những chuyện kì quái trong mơ kia khiến cho tâm trạng không ổn định.
Hoắc Duệ kéo ghế ngồi bên cạnh cậu.
Thẩm Dũ liếm liếm cà ri dính bên mép: "Ba giờ hạng mục 3000m bắt đầu, hai rưỡi chúng ta đi là được, giờ là mười hai rưỡi, có thể ngủ hai tiếng nữa."
Hoắc Duệ cầm đũa, "Cậu còn muốn ngủ?"
Nãy bôi thuốc kêu đau mãi, kết quả là hắn vừa quay đầu đã ngủ, lúc này lại còn muốn ngủ nữa.
Thẩm Dũ cúi đầu ăn hai miếng cơm, cậu ăn xong rồi.
"Em không ngủ, em làm đề, anh à, anh ngủ một lát đi nha?"
Cậu ngẩng đầu, ngước mắt nhìn, ôm lấy áo khoác vừa mới choàng lên của Hoắc Duệ.
Giờ cậu có muốn ngủ cũng không ngủ được, sau khi không ăn gì, trong đầu liền rối tung cả lên.
Giống như mấy lần trước, chuyện trong mơ phân nửa là chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Trước kia là mơ thấy mấy thứ cậu không thể nhớ ra hoặc là --- một ít chuyện về sau cậu không biết vậy rốt cuộc có phải là chuyện đã trải qua ở đời trước không, nhưng ít nhất thì trong những giấc mơ kia cũng có sự xuất hiện của mình, vậy mà lần này lại mơ thấy Hoắc Duệ, mặc dù chuyện cũng có liên quan đến bản thân mình.
Quá là kì lạ rồi, hồi đó cậu vừa mới ra trường, lẽ ra, mãi đến năm hai mươi tư tuổi cậu mới gặp Hoắc Duệ, chẳng lẽ, tai nạn xe lúc đó, khiến cho cậu quên đi việc mình và Hoắc Duệ đã quen biết từ trước sao?
Thẩm Dũ chỉ cảm thấy nhức đầu.
Nhưng lại không phải là đau đầu thật, mà là loại cảm giác ép phải nhớ ra làm cho đau.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng: "Không muốn ngủ, cậu về làm đề đi."
Thẩm Dũ nhìn hắn một lúc, không biết sao lại nghe được chút giận dỗi trong lời nói, cậu cười một tiếng, sắp xếp lại đồ đạc, ừ một tiếng.
Hoắc Duệ thấy cậu về phòng của mình thật, sắc mặt đen một chút.
Bội tình bạc nghĩa.
Sau đó bới cơm ăn hết miếng này đến miếng kia.
Lần sau không gọi cơm quán này nữa, không ngon, đánh giá kém.
Thẩm Dũ về phòng tắm rửa, kì cọ bản thân một lần, cậu nhìn vai sau trong gương một chút, không còn đỏ như lúc nãy nữa, vết thương ở gáy và eo cũng đã đỡ hơn.
Cậu thay quần áo khác, buổi chiều không phải thi đấu gì nữa, Thẩm Dũ không muốn lại tiếp tục mặc đồ thể thao, lúc giặt quần áo, sờ con dao nhỏ trong túi, suy nghĩ một lúc, vẫn lấy ra bỏ vào bộ quần áo mới thay.
Khoảng nửa giờ sau, cậu mới bê một đống sách đến phòng 605.
Như dự đoán, Hoắc Duệ vẫn chưa ngủ.
Lúc mở cửa, sắc mặt Hoắc Duệ vẫn đen thui: "Lại tới làm gì nữa?"
Thẩm Dũ ôm sách luồn qua người hắn: "Giám sát cậu ngủ."
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, cười nhẹ.
Gáy đã trắng nõn trở lại, nhưng giờ đây hắn lại muốn làm cho nơi đó đỏ lên.
Thẩm Dũ nói đến giám sát Hoắc Duệ ngủ, thật sự là tới giám sát hắn ngủ.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đối với cậu, tinh thần bị căng thẳng cao độ, càng không cần nói tới Hoắc Duệ.
Ngủ là phương thức thư giãn đơn giản nhất.
Cậu dùng phương thức trực tiếp, ngồi ở mép giường, ôm lấy eo Hoắc Duệ, kéo người đến giường.
Hai người cùng nằm một lúc, Thẩm Dũ cọ lên vai Hoắc Duệ một cái: "Ngủ đi, chờ cậu ngủ yên tôi sẽ đi làm đề."
Hoắc Duệ hơi khép mắt: "Cậu nghĩ tôi là con nít đấy hả? Còn cần cậu dỗ ngủ?"
Thẩm Dũ cười một tiếng: "Cậu không phải con nít, cậu là bạn trai."
Cậu ngước đầu hôn lên cằm Hoắc Duệ.
Sắc mặt Hoắc Duệ còn khó coi hơn lúc nãy.
Với tư thế hiện tại, hắn ngủ được mới là lạ.
Rõ ràng là thời tiết không nóng, nhưng không hiểu sao sau lưng lại ra mồ hôi, mùi sữa tắm trên người Thẩm Dũ không ngừng chui vào mũi hắn.
Ở cái tuổi mười bảy mười tám này, chính là độ tuổi khó kiềm chế nhất.
Hắn nhịn một chút, xoay người, quay mặt về phía bức tường trắng loá: "Xuống đi."
Thẩm Dũ nghe thấy giọng nói có chút khác lạ của hắn, cuối cùng hôn một cái lên tai hắn: "Được rồi, tôi đi làm đề đây, cậu ngủ một lúc đi, đến giờ tôi gọi cậu dậy."
Hoắc Duệ lúc này cũng không nhỏ nhen: "Biết rồi."
Nhưng giọng nói vẫn cứng ngắc.
...!
Thi đấu buổi chiều tiến hành như thường lệ, lúc bọn Thẩm Dũ tới sân vận động, đã đến mấy hạng mục chạy dài cuối cùng.
Bọn Lục Sơ Hành mỗi người cầm một cái kem, đứng ở góc tường than vãn: "Nhà trường thật nhẫn tâm, sợ mọi người chạy xong 3000m mệt quá không bò dậy nổi, cố ý xếp hạng mục này ở cuối cùng."
Hoắc Duệ đã đến vạch xuất phát.
Thẩm Dũ ôm áo khoác gật đầu: "Vẫn còn có nhân tính."
Tống Dương suốt một ngày làm trọng tài cuối cùng cũng rảnh rỗi tò mò nhìn chằm chằm vào môi cậu một lúc: "Bạn học Trầm, miệng của cậu có phải là rách da không?"
Hơn nữa còn bị rách rất nghiêm trọng, sáng nay hình như không có.
Nghe thấy vậy, Lục Sơ Hành cũng nhảy nhót vòng quanh Thẩm Dũ một vòng: "Ấy, ủ ôi, bạn cùng bàn có phải cậu..."
Thích Vinh ho khan một tiếng.
Thẩm Dũ theo bản năng liếm liếm môi, mặc dù không chảy máu, nhưng lúc cậu tự soi gương cũng nhìn rất rõ.
Cậu nhìn thẳng về phía đường đua.
Lục Sơ Hành dừng lại một chút: "Mùa thu môi nẻ là chuyện rất bình thường, ấy, tôi giới thiệu son dưỡng cho cậu nhá bạn cùng bàn? Tối trước khi đi ngủ bôi một lần, ngày hôm sau cũng không nứt môi nữa, hiệu quả cực kì tốt."
Thích Vinh: "..." Hắn thực sự đã đánh giá cao trí thông minh của Lục Sơ Hành.
Chẳng lẽ chỉ có hắn phát hiện ra miệng của đại ca cũng bị rách sao?
Thẩm Dũ: "...!À được, cậu gửi liên kết qua Wechat cho tôi là được rồi."
Tống Dương cũng chen chân vào: "Tiện tay gửi luôn cho tao với! Môi tao cũng khô!"
Hạng mục 3000m không có đấu chọn, thẳng vào thi chung kết luôn, phần thi nam năm hai mỗi lớp một người tham gia, tổng cộng có 15 người.
Nhìn ra, Hoắc Duệ dễ thấy nhất trong đám người này, cũng có nhân khí cao nhất.
Những nữ sinh kia không biết tự lập đội cổ vũ từ bao giờ, đứng ở bên cạnh đồng loạt cổ vũ cho Hoắc Duệ.
Thấy vậy Lục Sơ Hành không ngừng hâm mộ: "Nếu tao mà có cái nhân khí này của đại ca, chắc không độc thân đến giờ đâu nhỉ?"
Thẩm Dũ ở bên cạnh nhìn một lúc, không tiếp lời.
Phần thi 3000m bắt đầu, nhiều người chạy theo vận động viên, mấy người bọn họ cũng không ngoại lệ.
Bản thân Tống Dương là học sinh năng khiếu thể dục, chạy 3000m chỉ là muỗi, Lục Sơ Hành và Thích Vinh chạy được 1000m bắt đầu đứng ở giữa sân cổ vũ cho đại ca, bọn họ thực sự không muốn chạy nữa.
Ngược lại là Thẩm Dũ, bình thường nhìn gầy yếu, thời gian gần đây rèn luyện cũng coi như hữu dụng, còn có thể tiếp tục chạy theo, chỉ là không đuổi kịp Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ vẫn chạy rất ổn, lực bộc phát và sức chịu đựng của hắn rất