Sắc trời dần tối.
Ống tay áo của Hoắc Duệ kéo lên một nửa, Thẩm Dũ ngồi bên cạnh hắn, một tay nắm eo hắn, nắm lấy ngón tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay Thẩm Dũ hơi lạnh, trong đầu Hoắc Duệ còn đang loạn cào cào: Chuyện đánh hội đồng nên nói thế nào để bản thân mình có tình có lý, bị Thẩm Dũ chăn lại như vậy, không kiềm chế được mà nắm chặt tay đối phương.
Nghĩ đến chuyện hôm nay Thẩm Dũ phải trải qua, Hoắc Duệ nhíu mày một cái.
Chuyện mẹ ruột của Thẩm Dũ, hắn không muốn chủ động nhúng tay vào, dù sao thì đây là chuyện riêng của Thẩm Dũ, nếu Thẩm Dũ không chủ động nói, không muốn hắn quan tâm, hắn cũng không có tư cách để quan tâm.
Nhưng, nếu như sau này còn xảy ra chuyện như ngày hôm nay...!thậm chí còn chuyện đáng sợ hơn...!
Hoắc Duệ không muốn đánh bạc, hắn cũng không cảm thấy, một người đàn bà ngoại tình lúc chồng mình bị bệnh, cũng không thèm đoái hoài đến con trai còn nhỏ, lại đột nhiên lương tâm quay trở lại, đột nhiên cảm thấy áy náy với con trai mình.
Nếu áy náy, phải cảm thấy áy náy từ mấy năm trước rồi.
Khả năng lớn nhất chính là, sau khi đột nhiên bị người nhà bạo hành, muốn chiếm được sự đồng cảm của con trai, muốn tìm sự che chở, thậm chí là muốn lợi dụng Thẩm Dũ.
Cũng may là Thẩm Dũ không xuất hiện sự đồng cảm gì đó với bà ta, cũng không bị bà ta lừa gạt.
Vẻ mặt Hoắc Duệ hơi hoà hoãn, còn chưa kịp nói chuyện, đầu của Thẩm Dũ đã vùi vào cổ hắn.
Lúc chiều, thần kinh căng thẳng, trong nháy mắt thấy những vết thương trên cánh tay Văn Thiến, tim Thẩm Dũ đập chệch mấy nhịp, có thể là vì huyết thống quấy phá.
Nhưng cũng chỉ có mấy giây.
Cậu cọ lên cổ Hoắc Duệ một cái, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Giống với mùi của cậu.
Thẩm Dũ nhớ hồi đầu, sữa tắm Hoắc Duệ dùng không phải là hãng này, không phải là mùi này.
Tóc hắn vẫn chưa khô hẳn, mấy sợi tóc ướt còn dính lên trán Thẩm Dũ.
"Khai nhận gì vậy...?" Giọng nói cậu có chút bực bội, lúc nói chuyện toàn bộ hơi thở đều phả vào cổ Hoắc Duệ, dường như chôn ở cổ đối phương là một động tác vô cùng có cảm giác an toàn, có thể khiến cho hắn thấy được sự an ủi.
Cậu chờ cái ôm này đã mấy tiếng rồi, từ một khắc khi thấy được Văn Thiến kia, cậu đã muốn ôm lấy Hoắc Duệ như bây giờ.
Sự tức giận của Hoắc Duệ vì mẹ của Thẩm Dũ vừa mới xuất hiện, dần dần bị sự chột dạ che giấu.
Tay phải Thẩm Dũ nghịch ngón tay hắn, trước kia không để ý, tay Hoắc Duệ rất đẹp, giữa đốt trên cùng của ngón tay cái có một vết chai, chắc là viết chữ nhiều quá mà có, vốn dĩ học sinh đều có vết chai này.
Vì hắn cao, tay cũng lớn, lòng bàn tay có chút ấm áp, xương tay rõ ràng.
Thẩm Dũ nắm lấy ngón tay giữa của hắn vuốt ve, thấy hơi ngứa, tay Hoắc Duệ động động.
Miệng Hoắc Duệ đang muốn phun ra hai chữ "ấu trĩ", lại bị hắn nuốt xuống.
"Hôm nay cậu ra ngoài làm gì vậy? Cảm thấy không đúng lắm." Thẩm Dũ có thể nắm được sự không vui của Hoắc Duệ, nhưng hôm nay lại không hiểu sao không nắm được.
Cậu chôn bên cổ Hoắc Duệ, hỏi thật nhỏ.
Giọng nói mang theo chút giọng mũi và sự nũng nịu, khiến lòng người tê dại.
Hoắc Duệ nhắm mắt, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, nhích sang bên cạnh một chút, vén tay áo bên trái lên.
Thủ pháp băng bó của Thích Vinh tốt hơn Lục Sơ Hành rất nhiều, vì vết thương ở chỗ cùi chỏ, tránh ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt, không băng bó nhiều, còn có thể gập tay như bình thương, vừa nãy tránh để Thẩm Dũ nghi ngờ, Hoắc Duệ không biết đã gập tay bao nhiêu lần, vải thưa đã rịn ra vết máu.
Chẳng trách lại đau như vậy, chắc chắn không phải vì Thẩm Dũ kéo kéo mấy cái.
Nhưng cũng may là chưa thấm vào áo, nhìn rất đáng sợ.
Trong một giây khi Hoắc Duệ vén tay áo lên, trong đầu Thẩm Dũ đột nhiên hiện ra hình ảnh Hoắc Duệ đè lên người cậu để bảo vệ cho cậu, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Miếng thuỷ tinh đâm lên đùi Hoắc Duệ, khắp nơi toàn là máu, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được, máu nhuộm ướt quần áo cậu.
Nhưng cậu không nhớ.
Tại sao cậu lại không thể nhớ ra.
Thậm chí cậu còn cho rằng người này ghét bỏ mình.
Vết máu trên băng gạc kia hình như là do một vật đâm vào, từng chút từng chút đâm vào da đầu Thẩm Dũ, đau đớn chằng chịt tràn ra từ đỉnh đầu.
Xương ngón tay Thẩm Dũ nắm lấy cổ tay Hoắc Duệ đến mức trắng lên.
"Sao vậy...?" Cậu cố nhịn đau đầu hỏi.
Vẻ mặt cậu trở nên tái nhợt.
Thấy vẻ mặt này của cậu, hơi thở Hoắc Duệ hơi chậm lại, tay phải lập tức đặt lên sau gáy Thẩm Dũ, kéo người đến cạnh mình, sờ một cái như an ủi.
Giọng nói có chút cứng rắn, dịu dàng hơn bình thường một chút: "Tôi không sao đâu."
Thẩm Dũ ngây ngẩy mặc cho hắn ôm vai mình kéo đến gần hắn, cũng không giãy giụa: "Trừ cái này ra, còn có chỗ nào khác không?"
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng: "Không có.
Tôi nhìn giống người bị người ta đánh lắm hả..."
Nói được một nửa, hắn thấy sắc mặt của Thẩm Dũ không tốt, gắng gượng nuốt vào, cúi đầu hôn lên vầng trán toát mồ hôi của Thẩm Dũ: "Mới nhìn cũng hơi sợ, thật đó."
Được Hoắc Duệ an ủi với thái độ khác thường như vậy, Thẩm Dũ lại càng thêm không ổn.
"Em đừng khóc! Khóc cái gì mà khóc! Anh không phải vẫn còn lành lặn trước mặt em hả!"
"Vậy nếu sau này em lại quên mất anh thì làm thế nào đây? Em...!Em làm phẫu thuật được không? Lấy cục máu kia ra..."
"Em không muốn nhớ lại nữa, sao em lại có thể quên mất anh như thế..."
"Được được, Dũ Dũ ngoan ngoan, không cần nữa, quên thì cứ để quên đi, em không phải nhớ ra nữa, bất kể em có quên anh hay không, anh vẫn luôn ở..."
"Cái chân này chỉ hơi đáng sợ thôi, thật đó, không ảnh hưởng đến sinh hoạt của hai ta đâu, anh vẫn có thể ôm em, có thể hôn em, có thể ngủ với em như thường."
"Hoắc Duệ! Anh có im miệng đi không!"
Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện rất nhiều đoạn phim lẻ tẻ.
Đè nặng khiến cậu không thở nổi.
"Không sao đâu." Cằm Hoắc Duệ chống sau gáy cậu, tay phải vuốt vuốt tóc cậu: "Thật sự không sao đâu mà, là bị người ta hại, tôi cũng không muốn đánh nhau, chỉ là đến tìm đám người kia tranh luận thôi."
Thật sự từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng dịu dàng với ai như vậy.
Kể cả lúc còn bé, thời điểm mẹ hắn nằm liệt giường đó, hắn cũng luôn giữ bản mặt nghiêm túc.
Hắn là một người khó lộ cảm xúc ra ngoài.
Tay trái Thẩm Dũ còn đang nắm cổ tay phải hắn, tay phải chộp lấy cổ áo hắn, cằm gác lên bả vai hắn, lẩm bẩm: "Có sao."
Người này cái gì cũng nói không sao.
Cuối cùng cũng nghe được cậu mở miệng, Hoắc Duệ thở phào nhẹ nhõm: "Có sao, có sao."
Hai người yên tĩnh ôm nhau một lúc.
Thẩm Dũ tỉnh lại sau trận nhức đầu kia, đẩy Hoắc Duệ ra, nắm cánh tay hắn lên nhìn chằm chằm một lúc: "Đánh hội đồng?"
Lát sau, Hoắc Duệ ừ nhỏ một tiếng, sau đó hơi nghiêng đầu.
Chưa bao giờ thấy chột dạ như vậy.
Sắc mặt Thẩm Dũ thực sự là quá kém.
Thẩm Dũ hít mũi một cái, hốc mắt vẫn đỏ, không nói gì, đứng lên lấy hòm thuốc từ trên giường để ở mép giường, sau đó cởi giày leo lên giường, ngồi xếp bằng xong, dường như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu cũng không nhìn vẻ mặt Hoắc Duệ, cúi đầu xuống, cố gắng không để ý tới huyệt thái dương vẫn truyền đến cơn đau, dè dặt tháo băng gạc trên tay Hoắc Duệ.
"Vậy mà cậu còn tắm?" Thẩm Dũ cũng không tức giận, chỉ là cậu thấy ở tim vẫn đau từng trận từng trận âm ỉ, có thể là vỏ não gắn liền với tim rồi.
Cậu rất sợ Hoắc Duệ xảy ra chuyện.
Nếu như mình không đột nhiên xuất hiện, Hoắc Duệ ở tuổi này, chắc hẳn là an toàn qua đi.
Cũng là vì...!mình.
Rất nhiều chuyện...!cũng bởi vì mình.
Vết thương rất dài, nhưng lại hông sâu, hơn nữa đã được bôi thuốc.
Thẩm Dũ híp mắt một cái, chờ Hoắc Duệ giải thích cho cậu.
Lúc bôi thuốc lại, cậu cố ý mạnh tay một chút.
Hoắc Duệ nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Thẩm Dũ.
Đáy lòng là một cảm giác mềm mại.
"Hư quá." Giọng Hoắc Duệ như đang ghét bỏ.
Thẩm Dũ nâng mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mắt vẫn còn đỏ.
Hoắc Duệ bực bội liếm liếm môi, lần đầu tiên bản thân làm sai một chuyện lại bứt rứt như vậy.
"Tôi đến tìm Trương Thần."
Hắn chủ động nói thật.
Động tác của Thẩm Dũ không dừng, chỉ là huyệt thái dương còn đau đớn hơn lúc nãy.
"Trương Thần là ai."
Cậu rũ mắt hỏi.
Hoắc Duệ im lặng một lúc: "Con trai của Trương Kiến Thanh."
"Hồi cấp 2 tôi đánh nó nhập viện."
"Triệu Cẩn kia, quen với nó, tìm đến gây phiền phức cho cậu, cũng là vì Trương Thần."
Hắn nói như vậy, Thẩm Dũ lại nhớ tới, trước đó trên diễn đàn có người nói, hồi cấp 2 Hoắc Duệ đánh người vào viện, nhưng cậu không tin Hoắc Duệ là loại người vô duyên vô cớ đánh người.
Ở bên nhau lâu như vậy, từ trước đến giờ Hoắc Duệ cũng sẽ không gây sự với người khác.
Ân oán của hắn và Trương Thần, cũng chỉ là vì lúc còn học cấp 2, hắn vô tình nhìn thấy Trương Thần lôi kéo một nữ sinh lớp bọn họ, bản thân Hoắc Duệ không muốn quan tâm, nhưng nữ sinh kia nhìn thấy hắn như thấy cọng rơm cứu mạng, Trương Thần cũng khá sợ hắn, lúc này liền thả nữ sinh kia đi.
Vốn dĩ mọi chuyện chỉ có vậy, kết quả lại bị hắn bắt gặp lần thứ hai, muốn trách thì trách Trương Thần chọn vị trí không tốt, chọn đúng thắng cảnh mà bọn bốn người Hoắc Duệ hay trốn học đến.
Bên kia cũng không quản chế,