Rất nhanh đã đến 12 giờ.
Liên tục luyện đề một lúc lâu, mắt cậu mỏi đến mức không mở ra được.
Thẩm Dũ ngáp một cái thật dài, mắt liên tục nhìn về phía xuân vãn đang phát trên điện thoại, vừa mới mở ra một lúc thấy quá ổn, không có cách nào để yên tĩnh học tập, liền chỉnh âm lượng xuống nhỏ nhất.
Lúc này trong màn hình, MC đang nói gì đó, Thẩm Dũ lau sạch nước mắt sinh lí ở khoé mắt, điều chỉnh âm lượng to hơn.
Tiết mục cuối cùng trước khi đếm ngược.
Sắp giao thừa rồi.
Cách âm của tiểu khu cũ cũng không tốt lắm.
Lẫn vào giọng nói của MC, còn có tiếng ồn ào của đám trẻ con không biết là dưới hay trên tầng.
Thẩm Dũ cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào thời gian đang chầm chậm trôi qua bên góc phải.
Năm mới rồi.
Cũng không biết lúc này Hoắc Duệ có bận bịu gì không.
Có thể được ăn Tết với người nhà là một chuyện rất hạnh phúc.
Cậu nhớ lúc cha cậu vẫn còn, người trong nhà sẽ tụ họp lại, cha sẽ làm một bàn đầy thức ăn, sẽ nói với cậu, ông ngoại bà ngoại cũng đang ở trên trời dõi theo bọn họ.
Có thể là sau khi cha bị bệnh, cũng không còn bữa cơm gia đình nữa.
Văn Thiến cảm thấy quá phiền toái, vừa bẩn vừa mệt, không muốn làm.
Ăn mì sợi đơn giản.
Nhưng lúc đó vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
Những kí ức này cũng rất mơ hồ, nhưng mỗi lần nhớ lại, cậu vẫn sẽ cảm thấy chua xót trong lòng.
Thẩm Dũ thở dài, sau đó thoát video ra, chuyển sang màn hình chat với Hoắc Duệ.
Xoá xoá sửa sửa một chút.
Bạn trai à, năm mới vui vẻ.
Bạn trai ơi, có phải tôi là người đầu tiên chúc mừng năm mới cậu không!
Thẩm Dũ gãi đầu, kiềm chế bản thân muốn gọi điện thoại di động.
Trong nhóm chat, tin nhắn bay ầm ầm.
[Tống Dương: [Ảnh] Đấu địa chủ thiện nghệ]
Thẩm Dũ mở hình ảnh lên nhìn.
Trên mặt bàn là một đống tiền.
[SSSR: Cậu đang chơi đấu địa chủ cùng với họ hàng à?]
[Tống Dương: Đúng vậy, bọn họ hỏi tôi, thi thế nào, nghe nói cháu lần nào cũng đứng bét lớp, sao lại không biết cố gắng một chút blah blah, chao ôi, thật là phiền, sự phiền não của học sinh giỏi]
[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn xuất hiện rồi!]
[Lục Sơ Hành: [Lì xì]]
[Lục Sơ Hành: @Tống Dương? Mày trật tự đi được không]
[Tống Dương: Sao, đây không phải là việc cần thiết hàng năm sao, tao nói năm nay tao thi rất tốt, bọn họ đã nói là tao chép phao, giám thị trường chúng ta coi chặt như vậy, tao quay bằng răng à]
[Tống Dương: Ngay lập tức tao quay sang hỏi anh họ đã tìm được bạn gái chưa]
[Thích Vinh:...]
[Tống Dương: Bọn họ lại dạy dỗ tao hăng máu chó, chài, nói là học sinh phổ thông đừng quan tâm nhiều thứ như vậy, vốn tao không muốn chơi đấu địa chủ cùng bọn họ, bọn họ cứ ép tao]
Soạn tin nhắn quá nhanh.
Thẩm Dũ một lúc sau mới nhìn thấy lì xì, cũng chưa bị người khác giật được.
Cậu suy nghĩ một lúc, nhận lấy.
[Lục Sơ Hành: Chúc bạn cùng bàn năm mới vui vẻ!]
[Thích Vinh: [Lì xì]]
[Thích Vinh: Bạn cùng bàn tiền mừng tuổi nè!]
[Tống Dương: [Lì xì] tiền mừng tuổi!]
Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đột nhiên không biết nói gì.
Cậu nhận lấy từng cái một.
[SSSR: [lì xì]]
[SSSR: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tiền mừng tuổi đây]
[Lục Sơ Hành: Đại ca đâu rồi?]
[SSSR: Chắc là bận]
[Lục Sơ Hành: Chắc không phải đâu? Giờ còn chưa đến giờ chúc Tết đâu, trong nhà chỉ có chú Hoắc với cô Thư thôi mà?]
[Lục Sơ Hành: @Thích Vinh, mai mấy giờ đến nhà đại ca thế mày? Mẹ tao bảy tám giờ sáng đã gọi dậy rồi, đù mùng một đầu năm mà, lạy]
[Thích Vinh: Mẹ tao chắc là đã thương lượng với mẹ mày]
[Tống Dương: Mai nhà tao cũng có họ hàng đến chơi, chờ tao rảnh xuống là có thể tìm bạn học Thẩm chơi rồi!]
Thẩm Dũ cười một tiếng.
Hai chữ "Được đó" còn chưa gõ ra, Hoắc Duệ không thấy tăm hơi đột nhiên gửi một tin nhắn.
[Hoắc Duệ: Xuống tầng dưới]
[Lục Sơ Hành: Ấy, đại ca? Xuống tầng gì? Em đang ở tầng 1 í, mẹ em còn đang ở bên cạnh xem xuân vãn, nếu không xem sẽ đánh gãy chân em, còn không bằng đi làm bài tập]
[Thích Vinh:...!Mày im miệng đi]
Thẩm Dũ vội thoát nhóm chat ra, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Duệ gửi tin nhắn riêng cho cậu.
Vừa nãy tin nhắn trong nhóm chat quá nhiều, cậu không để ý tới âm thanh nhắc nhở cuộc trò chuyện riêng.
Thẩm Dũ ngay lập tức cầm chìa khoá đi xuống tầng.
Tầng dưới có cửa chống trộm, tối không mở cửa, Hoắc Duệ không lên được.
Xuống tầng dưới, Thẩm Dũ mới phát hiện ra, mình đi dép, mặc đồ ngủ, ngoại trừ chìa khoá ra, không mang thêm thứ gì nữa.
Điện thoại cũng để ở trên bàn học.
Cậu thở hồng hộc mở cửa chống trộm.
Không khí lưu thông trong hành lang, cũng không thấy quá lạnh, nhưng vừa mở cửa một cái, gió lạnh liền chen vào.
Xuất hiện cùng với gió lạnh, là Hoắc Duệ mặc áo len màu đỏ.
Hoắc Duệ hình như đã đứng ở chỗ này một lúc lâu, tóc bị thổi ngổn ngang, tầng dưới mở đèn, mờ ảo, chiếu lên khuôn mặt bị đông cứng có chút ửng đỏ của hắn, một tay cầm điện thoại di động, vốn đang cúi đầu vuốt điện thoại, nghe được tiếng mở cửa, lập tức quay đầu sang.
Tối ở bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, chỉ là giày của hắn đã ướt.
Thẩm Dũ cúi đầu nhìn sang.
Thiếu niên dường như ánh sáng chiếu xuống màn đêm.
Một lớp ánh sáng ấm áp bao lấy người.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Hốc mắt Thẩm Dũ có chút cay cay, hơi thở của cậu còn chưa điều chỉnh xong, một tay chống cửa chống trộm, không để cửa đóng lại, một tay khác chống nạng, liếm chiếc môi khô khốc vì chạy quá nhanh một cái.
Cậu nói chuyện đứt quãng: "Cậu, sao cậu lại tới đây?"
Không chỉ tới không, trên tay còn có một cái túi.
Thẩm Dũ không có cách nào chuyển tầm mắt từ trên mặt Hoắc Duệ ra chỗ khác.
Dường như bởi vì cậu xuống tầng, sự bực mình trong mắt Hoắc Duệ đã giảm đi rất nhiều, thậm chí trong nháy mắt, Thẩm Dũ cảm thấy hắn bật cười.
Thẩm Dũ đạp lên cầu thang.
Hoắc Duệ ngẩng đầu lên, hơi nâng mi mắt lên, ánh nhìn dường như đang phác hoạ khuôn mặt của người đối diện, lúc lâu sau mới nói: "Tránh để cậu ăn Tết một mình."
"Cậu chậm hơn chút nữa, không trả lời tin nhắn của tôi, là qua giao thừa luôn."
Hoắc Duệ vừa nói, bật cười.
Thẩm Dũ hơi đuối lý, bước lên hai bậc thang, lôi người theo: "Bên ngoài lạnh lắm, sao cậu không mặc áo khoác vậy?"
Hoắc Duệ lạnh mặt, nhưng ánh mắt vẫn không dời đi: "Quên."
Lúc ra khỏi nhà, hắn không nhớ là phải mặc thêm áo khoác.
Vừa dứt lời, hắn cũng không chờ Thẩm Dũ mở miệng chỉ trích lải nhải, lấy chiếc áo len trong túi ra, ngửa đầu liếc nhìn cổ áo ngủ của Thẩm Dũ, da lộ ra bên ngoài, trải qua sự thử thách của gió lạnh, lúc này đã đỏ lên.
Hắn híp mắt một cái, sau đó không lời nào chùm áo len lên đầu Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ: "...!Cậu chờ một chút, để tôi tự mặc."
Hoắc Duệ từ đầu đến cuối không nhìn thấy gì hết.
Suy nghĩ của hắn đều bực bội đặt ở trên chiếc áo len, không nhìn thấy cái gì khác.
Lúc này Hoắc Duệ nghe được lời của cậu, ừ một tiếng, để cậu tự mặc áo vào.
Hai chiếc áo len đúng kiểu áo đôi tình nhân.
Kiểu dáng đơn giản, không có hoa văn, tuy nhiên chiếc của Thẩm Dũ là viền đen, mà chiếc của Hoắc Duệ là viền trắng.
Mặc áo len xong, Thẩm Dũ cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Hai người còn chưa kịp nói gì, từ bên ngoài một tiếng chuông đã vang dội lại.
Vang vọng, xa xăm.
Năm mới rồi.
Xa xa có pháo hoa nở rộ trong không trung.
Thoáng qua rồi lại biến mất.
Khoảng trời bừng sáng.
Thẩm Dũ cúi đầu, nắm lấy tay Hoắc Duệ, cười nói: "Bạn trai, chúc mừng năm mới."
Hoắc Duệ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hình dáng trong mắt mình, cười khẽ một tiếng: "Ừ, chúc mừng năm mới."
Lần này hắn đi, không bị muộn.
Quả thật là không muộn chút nào.
Thẩm Dũ nói xong, đã đưa tay ra, nửa người trên thuận thế nghiêng xuống, hai tay ôm lấy cổ Hoắc Duệ, đầu cọ vào bên tai hắn, phát ra một tiếng thở dài: "Thật tốt."
Cậu hít một hơi thật sâu.
Trên người Hoắc Duệ vẫn còn mùi sữa tắm, chắc là đã tắm rồi.
Thân nhiệt của hai người đều không ấm, nhất là Hoắc Duệ, cổ lạnh băng, không có nhiệt độ gì, má Thẩm Dũ quẹt qua cổ hắn, mới có một chút nhiệt độ vất vả trở về.
Tránh để cậu ngã xuống, một tay Hoắc Duệ nắm ở bên eo cậu.
Quay đầu đi, hôn một cái lên chiếc tai đã đỏ lên của Thẩm Dũ.
Tai không phải là chỗ có thể hôn lên.
Hoắc Duệ vừa chạm vào, toàn bộ sức lực của Thẩm Dũ như bị hút cạn, nửa thân trên cứng đờ dựa vào người Hoắc Duệ, không dám nhúc nhích nữa.
Cậu nghe thấy Hoắc Duệ cười xuỳ bên tai mình một cái, sau đó tay Hoắc Duệ hình như đang cầm cái bao gì đó, chạm vào lưng cậu một cái, sau đó chiếc bao rơi xuống đất.
Thẩm Dũ chậm chạm một lúc, muốn quay đầu lại.
Cậu bị Hoắc Duệ ấn trở về.
Sau đó có một vật gì đó bị nhét vào trong tay cậu.
Một bao lì xì rất to.
Thẩm Dũ từ nhỏ đến giờ, chưa từng thấy bao lì xì to như vậy.
Hơn nữa lại còn rất rất dày.
Cậu lưỡng lự một lúc: "...!của cậu à?"
Hoắc Duệ lại hôn lên tai cậu một cái.
Thẩm Dũ chỉ có thể tránh sang bên cạnh, nhưng lại có bàn tay cố định đầu cậu lại, không để cho cậu nhúc nhích.
"Tôi là kiểu người như vậy hả?"
Thẩm Dũ im lặng một lúc.
Quả thật, Hoắc Duệ mà cậu biết, chắc là, chuyển tiền qua Wechat.
Mấy giây sau, Hoắc Duệ có chút ghét bỏ nói: "Của dì tôi."
"Bảo là tiền mừng tuổi cho bạn trai của con trai."
Nói xong câu cuối cùng, trong giọng điệu của Hoắc Duệ cũng mang theo ý cười.
Chắc là sợ hắn ngại, Thư Huệ nói rất ẩn ý.
Không nói thẳng ra là tiền mừng tuổi cho bạn trai hắn, mà nói là cho đứa trẻ kia, xem như cho người khác.
Hoắc Duệ vẫn hiểu.
Thẩm Dũ: "..."
Trời ạ.
Thẩm Dũ khó khăn: "Vậy.
Sao lại dày thế."
Trong này cũng phải đến một vạn là ít.
Hoắc Duệ rủ mắt, tầm mắt nghiêng nghiêng, rơi vào gáy Thẩm Dũ.
Phần da lộ ra ngoài đã đỏ, giờ lại càng đỏ hơn.
"Nhiều hả?" Hoắc Duệ hôn một cái lên cổ Thẩm Dũ: "Vốn là muốn cho một cái thẻ cơ."
Thẩm Dũ im lặng một lúc.
"...!Cảm ơn dì thay tôi.
May mà không cho thẻ.
Kiểu gia đình như Hoắc gia, có tặng thẻ cũng không tặng chút tiền như vậy đâu.
Hoắc Duệ cười một tiếng: "Trong nhà chỉ còn chút tiền mặt như vậy thui."
Thẩm Dũ ồ một tiếng, rụt cổ lại, tay nắm chặt bao lì xì chỉ sợ rơi: "Cậu đừng có hôn ở đó."
Dái tai là chỗ nhạy cảm nhất, không khá hơn cổ là bao.
Mặc dù Hoắc Duệ hôn rất nhẹ, nhưng cậu lại rất nhạy cảm.
Cậu vừa dứt lời, những nụ hôn vụn vặt lại rơi xuống.
Tiếp xúc của hai người lúc bình thường giới hạn là hôn môi.
Hoắc Duệ ít khi đụng chạm vào chỗ khác, tuổi trẻ khí thịnh, sẽ khó tránh khỏi những lúc không khống chế được, cho nên bình thường hai người cũng đã kiềm chế rất nhiều.
Thỉnh thoảng không kìm được, cũng sẽ tách nhau ra, để đầu nguội xuống.
Nhưng đêm nay, không biết Hoắc Duệ làm sao, hình như hắn rất thích chỗ da kia.
Thẩm Dũ nhịn một lúc, đẩy người ra.
Mắt đã kín đáo đỏ lên.
"Đây là hành lang đấy." Thẩm Dũ sờ lên cổ mình.
Xấu hổ quá đi.
May mà đã quá nửa đêm, không có ai qua lại.
Hoắc Duệ nhấc mí mắt, liếm khoé môi một cái, không lên tiếng.
Thẩm Dũ im lặng một lúc, thở dài, sau đó tiến lại, hôn lên khoé môi hắn một cái.
Hoắc Duệ không nhúc nhích.
Thẩm Dũ chủ động làm nụ hôn này sâu thêm.
Những lúc bình thường cậu rất ít khi chủ động.
Đa số đều là Hoắc Duệ dẫn dắt, cậu phụ trách đáp lại hắn.
Bên ngoài toà nhà, pháo hoa đã tắt.
Không biết là nhà nào ở tầng trên, mở cửa ra, sau đó đóng lại.
Cũng may là ở góc độ của bọn họ, không ai thấy được.
Đèn cảm ứng trong hành lang đã tắt.
Hơi thở quyến luyến nhau.
Chỉ rất nhanh, môi Thẩm Dũ bị cắn khẽ, sau đó bị biến từ thế chủ động thành thế bị động.
Gió vẫn rất to, thổi từ cửa tới.
Nhưng cơ thể hai người dần dần ấm lên.
"Nếu tôi không đến, cậu cũng không định đón năm mới cùng tôi phải không?" Trán hai người chạm nhau, Thẩm Dũ đứng không vững, được Hoắc Duệ nâng eo mới đứng được, nửa thân trên dường như phải dựa vào Hoắc Duệ.
Giọng nói Hoắc Duệ dường như có chút tủi thân.
Đầu Thẩm Dũ có chút không nhảy số kịp.
Một lúc lâu sau, cậu mới hiểu.
"Không đâu...!Tôi chỉ sợ làm phiền cậu đón Tết cùng với chú Hoắc."
Là nói thật.
Cậu cũng rất muốn đón năm mới cùng Hoắc Duệ.
Nhưng Hoắc Duệ vẫn còn người nhà của hắn.
Thẩm Dũ bước xuống một bậc thang, vẫn luôn cúi đầu, cổ họng có chút chua xót.
Hoắc Duệ không lên tiếng đáp lại, chỉ đóng cửa chống trộm lại, sau đó không nói lời nào kéo tay Thẩm Dũ đi lên tầng.
Thẩm Dũ mím chặt mội.
Cậu chỉ là suy nghĩ hơi nhiều.
Quả nhiên có kí ức của kiếp trước, vẫn không thể nào làm một thiếu niên thuần tuý.
Cậu lo lắng người nhà của Hoắc Duệ có thể vì mình không hiểu chuyện mà không thích mình không.
Lo lắng mình có phải đã làm phiền đến gia đình bọn họ không.
Hai người không nói gì.
Bầu không khí mới nãy còn mập mờ lập tức trở nên lạnh lẽo.
Lúc tới cửa, bước chân Hoắc Duệ mới dừng lại.
Thẩm Dũ nắm tay hắn, chưa buông, lấy chìa khoá mở cửa.
Trên mặt Hoắc Duệ không có biểu tình gì, nhìn chằm chằm vào động tác của Thẩm Dũ, nói: "Không."
Chìa khoá chuyển động.
Hoắc Duệ cười hừ: "Cha tôi muốn mời cậu đến nhà ăn Tết."
Cửa mở ra kêu ken két.
Thẩm Dũ vui mừng mở cửa.
Nếu không đến cả sức lực để mở cửa của cậu cũng không còn.
Đến nhà Hoắc Duệ ăn Tết á?
Thẩm Dũ: "...Có thể, chờ đến lúc tốt nghiệp không?...Anh."
Giọng cậu hơi yếu.
Tai Thẩm Dũ lại lần nữa đỏ lên.
Hoắc Duệ ừ một tiếng, đi theo cậu vào trong.
Giống như ngày đó ở cùng phòng với cậu.
Hương vị năm mới cũng không có, người này đoán chừng đến cơm tối cũng ăn tuỳ tiện qua loa cho xong.
Đêm ba mươi rồi, mấy quán ship đồ ăn cũng đã đóng cửa hết.
Thẩm Dũ đóng cửa, nhìn Hoắc Duệ đi thẳng vào phòng bếp, nhớ tới buổi tối mình ăn mì tôm, cậu còn nói dối Hoắc Duệ là mình gói sủi cảo, còn tưởng rằng lời nói dối của mình không có kẽ hở nào.
Nhưng mùi của mì tôm sao có thể dễ dàng tản hơi đi được.
Hoắc Duệ vừa vào bếp đã ngửi thấy.
Thẩm Dũ vội vã chạy vào muốn phi tang chứng cứ chạm phải sắc mặt tối hoắc của Hoắc Duệ.
"Sủi cảo?"
Thẩm Dũ: "...Buổi tối anh ngủ ở đây không anh?"
"Để em đi trải giường, anh à, anh muốn mặc đồ ngủ nào?"
Bước chân Thẩm Dũ dừng lại ở ngoài phòng bếp, thiếu chút va vào cửa, gắng gượng dừng lại, định nói sang chuyện khác.
Hoắc Duệ quét mắt nhìn tủ lạnh, không trả lời.
Thẩm Dũ cào cào mái tóc bị gió thổi rối tung, thoả hiệp: "Để tôi làm một chút đồ ăn, cậu đi tắm nhé? Người cậu lạnh quá."
Rốt cuộc Hoắc Duệ cũng chịu quay đầu nhìn cậu một cái: "Không, tôi phải về, tài xế vẫn đợi ở ngoài tiểu khu."
"Chờ cậu ăn xong rồi tôi về."
Lần này hắn tới là muốn cùng Thẩm Dũ đón giao thừa.
Ngày mai có người tới nhà chơi, hắn phải dậy sớm, ở lại đây chắc là không dậy nổi.
Cũng có thể là đêm nay không ngủ được.
Thẩm Dũ ừ một tiếng: "Cậu có muốn ăn chút gì không? Trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh, tôi luộc một ít nhé."
Trong lòng thở dài.
Lúc Hoắc Duệ tức giận, bản mặt quá khủng bố.
Không đen mặt giống như lúc trước ghen.
Rõ ràng là vẻ mặt không giống.
Hoắc Duệ ừ, cũng không từ chối.
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Duệ như vậy, đại khái là cũng không tức giận lắm.
Cậu đi nấu sủi cảo, Hoắc Duệ một lúc sau, cũng vào phòng bếp, rồi ở luôn trong đó nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Dũ quay đầu: "Cậu đi ra ngoài ngồi chờ một lúc là được."
Phong cách của Hoắc Duệ không thích hợp với phòng bếp.
Hoắc Duệ vẫn nhìn chằm chằm vào cậu.
Lúc sau hắn mới nói: "Cậu muốn cùng tôi về nhà ăn Tết, cứ việc nói thẳng ra."
"Kiểu gì cũng phải làm mấy việc này, khiến cho tôi đau lòng mới thấy vui sao?"
Mặc dù lời nói giễu cợt.
Nhưng Thẩm Dũ hiểu ý trong lời nói của hắn.
Cậu im lặng một lúc mới giải thích: "Tối tôi làm bài tập mệt quá nên lười nấu thôi, không có lần sau đâu."
Thường xuyên ăn mì tôm không tốt cho sức khoẻ, Thẩm Dũ biết.
Cậu vươn tay, bao lên ngực Hoắc Duệ: "Vậy để tôi xoa cho cậu một chút nhé?"
Thẩm Dũ giương mắt, hỏi dò: "Hay là, thổi phù phù, sẽ hết đau đó?"
Dứt lời, cậu thật sự tiến đến thổi thổi.
Hoắc Duệ cứng ngắc.
Mặc cho Thẩm Dũ làm xong hai động tác này, sầm mặt, ra khỏi phòng bếp.
Hai tiếng sau.
Hoắc Chí Kiều đang vật lộn với bánh bao ở phòng khách ngáp một cái, nhìn thấy con trai sầm mặt trở về.
"Về rồi?"
Hoắc Duệ dừng chân, ánh mắt dừng lại ở trên bàn bừa bộn.
Hắn im lặng một lúc: "Cha."
Khoé miệng Hoắc Chí Kiều căng chặt không nhịn được mà cong lên.
Ông nghe được con trai nói tiếp: "Cha học nấu ăn ở đâu đấy?"
Hoắc Chí Kiều: